mjh xjn post tIp' nha.ai chua hIu thy` xem lai ki` 1.thay hay thy` nhan nut thanks dum(dau + do)^^Bản thân gã cũng biết gã đẹp trai, và điều chết người là gã biết lợi dụng vẻ đẹp trai của mình để gây đau đớn cho các cô gái.Phong – Gã lãng tử vô tình.Bản thân gã cũng biết gã đẹp trai, và điều chết người là gã biết lợi dụng vẻ đẹp trai của mình để gây đau đớn cho các cô gái. Nhưng nếu chỉ đẹp trai thì gã đã không thành công trong con đường chinh phục. Như đã giới thiệu, gã có cốt cách của một kẻ vừa thư sinh lại vừa phớt đời, vừa nồng nàn lại vừa lạnh lùng, gã biết nói những câu nên nói và bỏ ngoài tai những điều không đáng nghe. Nhìn chung gã là một kẻ thông minh.
Thanh danh của gã tồi tệ, ai cũng biết điều đấy, họ gọi gã là thằng Sở Khanh, là thằng đểu, là... Nhưng tình mới cũng như tình cũ, bất cứ ai khi nói về gã cũng vừa chửi mắng rồi lại tỏ vẻ cảm thông. Giống như việc bị gã phụ tình là do tại họ chứ không phải do hắn đa tình. Bạn hắn ví hắn như một nghệ sỹ, biết thưởng thức cái đẹp và một khi đã yêu thì sẽ yêu hết mình. Nhưng bên cạnh đó nghệ sỹ cũng luôn là người tiên phong trong việc tìm kiếm những điều mới lạ. Vì vậy, thay đổi là điều khó tránh khỏi. Chẳng ai biết hôm nay hay ngày mai gã sẽ lại kể một câu chuyện tình ái mới.
Chỉ có 3 người mới biết, tại sao hắn thích thay đổi. Gia đình hắn tan vỡ thành 2 mảnh từ năm hắn mới học lớp 3. Chị hắn đi theo bố vào Nam, còn hắn ở với mẹ ngoài Bắc. Sau đấy vài năm, hắn phải gọi một ông bác lạ hoắc là dượng. Hắn chán ghét cuộc sống gia đình và cũng chán ghét nốt cái gọi là tình yêu. Hắn lớn lên với tâm hồn méo mó và nói văn vẻ thì là khát khao đi tìm kiếm tình yêu đích thực, thứ tình yêu mà hắn gọi là “lẽ sống ở đời” giúp hắn hàn gắn vết thương lòng.
Lần nào cũng như lần nào, từ cái ngày mà Phong tự ý thức được bản thân mình đẹp, từ cái ngày Nguyệt biết vận dụng những thứ sướt mướt cũng như nỉ non trong phim ảnh và tiểu thuyết, từ cái ngày Minh biết đến niềm say mê của công nghệ và các con số, từ cái ngày Thanh trở thành một ông anh trai chỉn chu biết rửa bát giúp em gái những khi nó kêu “đau bụng”. Bốn đứa đã không biết bao lần lập ra những kế hoạch, học tập có và tình yêu thì càng có giúp hắn đi chinh phục mỹ nhân.
Phần lớn gã chọn những cô gái đẹp, vài lần gã nhắm tới mục tiêu cá tính điên đảo khiến 3 đứa còn lại đau đầu, lần thì một cô quá ủy mị khóc lóc ỉ ôi, lần thì một cô còn dọa tự tử, lần thì … Tóm lại, các mối tình của gã đều na ná giống nhau. Chỉ có 2 câu truyện được gọi là đặc biệt.
Thứ nhất, tình yêu đầu của gã vừa “trong sáng” lại vừa “bi thảm”. Năm lớp 10, gã yêu một em lớp 9. Nói là yêu cho nó kêu chứ ai mà biết được một thằng con trai với một đứa con gái vào tuổi đấy thì tình cảm được gọi là gì. Theo hồi ức của hắn thì đó là một cô bé mang hai dòng máu Nga – Việt, vừa xinh lại vừa thông minh, học hành tanh tưởi và tài năng, biết cả đánh đàn piano lẫn kéo đàn violin. Gã và em được mọi người trầm trồ vì sự đẹp đôi. Nhưng lên cấp 3, em phải theo gia đình sang Nga định cư, để lại gã ôm mối tình si và trái tim vốn nham nhở nay càng thêm phần te tua. Sau đấy thì chẳng ai biết gã có còn “yêu” em hay nhớ đến em nữa hay không. Nói là đặc biệt vì đây là lần đầu tiên Phong không phải người nói lời chia tay mà là cô bé đó trước khi ra sân bay đã gọi điện cho gã “Mình chia tay đi anh. Không phải em hết yêu anh nhưng em phải đi rồi. Chẳng biết bao giờ em sẽ gặp lại anh đây. Anh ở lại mạnh khỏe và đừng nhớ đến em nữa nhé”. Gã ra đến sân bay thì em đã mất hút trong tầng đối lưu dầy đặc cho đến tận bây giờ.
Câu truyện thứ hai được gọi là đặc biệt cũng là tình yêu cuối cùng tính đến bây giờ của gã. Một mối tình cũng mang hai chữ “bi thảm” về một cô gái không xinh đẹp cũng không tài năng đầy mình, nhưng đó là một cô gái trong sáng như pha lê Tiệp Khắc (gã gọi cô bé đó thế).
Cô bé đấy là hàng xóm cạnh nhà gã mới chuyển đến. Gã vốn chẳng quan tâm xem mình sống chết ra sao huống hồ để ý đến nhà hàng xóm có những ai, một điều xa xỉ. Nhưng hôm đó, trong một giây phút lạ lùng gã đã gặp em. Đang dắt xe vào cổng thì nghe tiếng vỡ loảng xoảng, ngó sang hàng rào đầy hoa đậu biếc gã thấy một cô bé đứng lóng ngóng tay vẫn cầm một thân cây nở hoa màu hồng nhạt mà gã không biết tên, dưới chân đất bắn tung tóe, nhưng mảnh gốm nâu của chậu cây vỡ lăn lóc. Gã nhìn dáng vẻ lóng ngóng mà bật cười thành tiếng. Dưới ánh nắng, mặt cô bé đỏ ửng. Cô bé mở to mắt cười lại với gã. Nụ cười trong vắt và hồn nhiên đến lặng người. Từ đó gã đã biết, bên cạnh nhà mình còn có nhà hàng xóm.
Nhưng em là một phạm trù đơn giản, trong sáng và tinh khôi đến mức muốn ngạt thở với gã.
- Sao em không đi học ?
- Em bị ốm nên là phải nghỉ học. Bao giờ khỏi em lại đi. Em thích ở nhà trồng cây và … rán bánh hơn – Em bật cười khanh khách, có lẽ em nghĩ lý do của mình thật ngớ ngẩn - Em nhìn thấy anh ngay từ hôm đầu chuyển về. Hôm đấy, em thấy anh là người rất … đẹp trai .
Phong biết gã đẹp, nhưng gã chưa từng nghe một cô gái nào khen gã một cách “trắng trợn” như thế. Một cô gái thích nói chuyện hằng giờ về cây cối và hoa lá, bánh trái lẫn đường sữa bột mỳ. Em chẳng quan tâm xem gã có lắng nghe chăm chú hay không, quan trọng là em được nói những thứ em thích. Giá em cứ đỏng đảnh và hay hờn dỗi, giá em cứ chớp mắt hay cười làm duyên với gã, có lẽ gã đã thấy dễ chịu hơn. Chẳng phải gã hối hận khi nghĩ mình là một thằng mang tiếng sở khanh yêu một cô bé trong sáng. Chỉ là gã cảm thấy không vui, thế thôi.
- Ở nhà một mình buồn lắm, may nhờ có anh em mới thấy đời vui lên mấy tí. Thế anh thích làm gì ?
- Anh … cũng chưa nghĩ đến.
- Tại sao ? Anh lớn thế này rồi mà không biết mình thích làm gì.
- Anh … hình như anh muốn làm thủy thủ, sống thật tự do trên biển, anh thích sống tự do.
- Vậy sao anh lại thi ngân hàng ?
- Vì mẹ anh muốn thế, cãi nhau với bà chỉ tổ mệt người, mặc kệ, muốn đến đâu thì đến.
- Anh sống cho mình chứ đâu vì người khác.
Phong bật cười, sống cho mình, trước nay nó chẳng sống vì ai, thế nó sống vì cái gì - Anh cũng chẳng biết mình sống vì ai. Thế em thích làm gì ngoài trồng cây và rán bánh ?
- Em thích … đi du lịch và chụp ảnh, có lúc em lại muốn làm nhà khảo cổ học. Nhưng thích nhất vẫn là làm bánh bột mỳ rán.
- Em làm nhiều như thế ăn sao hết ?
- Ăn không hết thì em đi cho. Anh muốn ăn không ? – Chẳng đợi Phong trả lời, cô bé tíu tít chạy vào bếp mang ra một đĩa bánh rán đầy ự đủ hình thù hoa lá cành và cũng đủ mùi vị từ mật ong, vani, dầu chuối, hạnh nhân, đậu phộng … cho đến cả mùi cà chua, lá lốt, tía tô ?!
- Ngon không ?
- Có cái ngon có cái mùi … lạ lạ. Hình như em xay cả rau cho vào bánh à ?
- Nếu cái bánh nào cũng mùi đường, bơ, sữa, mật ong và bột mỳ như nhau thì rán bánh có gì là vui … em … em ăn … hết… - Em ngủ mất rồi.
Nó phì cười vì cái cách ngả đầu vào vai nó của em, lần nào cũng vậy, thứ tự sẽ là ngả đầu, nói huyên thuyên và ngủ gật cho đến lúc nó gọi em dậy.
- Sao em hay ngủ thế.
- Em bị ốm mà. Người ốm phải ngủ nhiều mới khỏe.
- Em bị ốm thế nào. Bố mẹ em đâu, sao anh chỉ thấy mỗi bà giúp việc ở nhà với em.
- Bố mẹ em bận lắm, bố mẹ em đi làm đến tận tối mới về, mà lúc ấy anh ngủ rồi còn đâu – Em lại cười khúc khích – Anh thấy hoa này đẹp không ? – Tay em chỉ vào chậu cây nở hoa màu trắng tuyết với những cái nhị rất to vàng ruộm.
- Đẹp, hoa gì đấy ?
- Nó tên là Hải đường trắng. Hồi bé em thích trồng cây ăn quả, ăn xong quả gì em cũng đem ra vườn trồng, em trồng từ cà chua, đỗ xanh cho đến hồng xiêm, dưa hấu. Nhưng sau đấy có mỗi cà chua là ăn được, mấy cây kia mãi không lớn, em chẳng tưới nước nữa kệ chúng chết nghẻo củ tỏi. Sau đấy em chuyển sang trồng hoa. Anh thấy em ác không ?
- Thế người không trồng cây, cũng không tưới cây bao giờ như anh chắc thành đại ma đầu từ lâu rồi.
- Anh khác em khác. Anh là người tốt. Giá như lúc nào em cũng được nói chuyện với anh thì tốt biết mấy.
- Nhà anh ở ngay cạnh nhà em mà. Lúc nào muốn nói chuyện em cứ gọi, anh chạy sang ngay.
- Nhưng đâu phải lúc nào anh cũng ở nhà. Mà anh nghe em nói mãi cũng chán lắm - Em cười mỏng manh thay cho nụ cười nở xòe như bông gạo tháng ba Phong thường nhìn thấy. Chỉ có đôi mắt em là vẫn sáng trong vắt.
…
Tường nhà em sơn trắng, hàng lan can bằng kính phủ đầy tầm xuân hồng phớt, những chiếc cánh nhạt màu mỏng manh rơi lả tả khi mỗi cơn gió đi qua. Một trưa hè mát dịu, Phong bước qua cánh cổng quen thuộc, đi dưới hàng thiên lý thơm ngát, nhìn vào trong nhà chỉ thấy một màu âm u tối, tiếng rán bánh xèo xèo. Gã đã quá quen với khung cảnh yên ả nơi đây.
- Sao mấy hôm trước anh sang em toàn ngủ thế. Ngủ cũng tốt nhưng ngủ nhiều mụ mị đầu óc. Phản tác dụng đấy.
- Nhưng em buồn ngủ lắm. Mà kệ chuyện đấy, anh ăn bánh đi, hôm nay em chỉ cho xì dầu vào thôi, không có vị rau củ như trước đâu.
- Em bị bệnh gì mà nghỉ học lâu thế. Việc học hành không ảnh hưởng gì à.
- Em đã bảo anh đừng hỏi nữa mà. Bao giờ khỏi em sẽ đi học. Anh đừng quan tâm đến em theo kiểu đấy. Em ghét ai quan tâm đến sức khỏe của em. Kể cả anh.
- Xin lỗi… À, anh có quà cho em này – Phong chìa ra một chiếc hộp bằng gỗ nâu nhỏ nhắn, trông cũ kỹ nhưng trên nắp hộp được chạm hình hoa vô cùng tinh xảo – Anh thấy ở nhà thằng bạn, anh phải chiến đấu mãi nó mới cho anh cầm về… anh cũng không biết đây có phải hoa hải đường không, nhưng dù sao thì hoa nào cũng là hoa em nhỉ… sao em không nói gì ? Không thích à ?
- Không, không phải. Thích, em thích chứ. Em chỉ đang nghĩ xem sẽ đặt cái gì vào đây.
- Đặt mấy công thức nấu ăn của em chẳng hạn. Ví dụ như rau gì sẽ ăn với nước chấm nào.
- Anh lại bôi bác em rồi – Lần đầu tiên nó nhận thấy, da em trắng đến xanh xao, dường như dưới ánh nắng, từng mạch máu lẫn đường gân li ti càng nổi rõ, tưởng như nghe thấy cả tiếng đập dưới lớp biểu bì mỏng tang.
…
Trời chớm vào thu, những cơn mưa rào cuối hạ đã chấm dứt, tiết trời mát dịu khiến con người ta như cảm giác đang được ve vuốt. Trong không khí, người ta bắt đầu thấy mùi cốm, mùi chuối, mùi hồng và cả mùi hoa sữa của những bông chớm nở đầu mùa. Phong mở chiếc hộp thơm mùi gỗ, gã lặng lẽ nhìn tờ giấy được gấp cẩn thận đặt bên trong. Trước hôm gã nhận lại chiếc hộp trên tay…
Đó là một ngày Phong không có nhà. Ngày hôm đó Hải đường nở trắng tinh khôi. Ngày hôm đó em không rán bánh mời Phong ăn. Ngày hôm đó, cũng không ai ngủ gục trên vai nó. Ngày hôm đó vòng hoa trắng xóa cổng nhà em.
Anh !
Khi viết những dòng này, em đang không ở gần nhà anh nữa rồi. Anh chỉ biết là em đang ngủ thôi đúng không? Anh luôn tin những điều em nói mà. Chỗ em đang ở nồng nặc mùi thuốc, em ước giá như mình đang đứng rán bánh thơm lừng có phải tốt biết bao.
Những điều em muốn nói với anh nhiều lắm. Nhưng cho đến tận bây giờ em cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ là từ ngày đầu tiên em gặp anh vậy. Em thấy anh đẹp trai vô cùng, nhưng không chỉ có thế, em còn thấy anh cô đơn, giống như em vậy. Vì thế, ngay từ ngày đầu tiên anh nói chuyện với em, em rất vui nhưng em cũng đã luôn thắc mắc tại sao anh lại quan tâm đến một con bé chẳng xinh đẹp cũng chẳng có gì nổi bật như em. Ngày em còn đi học, bạn bè đều nghĩ em tẻ nhạt. Em vốn cô độc và em cũng chẳng muốn có bạn bè. Em ghét cái nhìn thương hại của những người xung quanh về mình. Em cũng sợ anh sẽ nhìn em như vậy. Đó chính là lý do, mỗi lần anh hỏi tại sao em lại ốm lâu như vậy em đều lảng tránh. Em bị bệnh từ nhỏ, may mắn lắm em mới sống đến ngày hôm nay. Nhưng đến cái tên bệnh em cũng chẳng muốn nhớ. Vì điều đó đâu có gì quan trọng phải không anh.
Em muốn cám ơn anh…
Em cám ơn anh, vì … anh là hàng xóm của em. Để em có thể nhìn thấy anh cười mỗi ngày.
Em cám ơn anh, vì em biết anh không thích ăn bánh rán, lần đầu tiên em mời anh đã nhăn mặt. Nhưng anh vẫn ăn hết, vì em.
Em cám ơn anh, vì anh đã ngồi nghe hàng giờ những câu chuyện vớ vẩn, ngay cả em cũng thấy chúng tẻ nhạt, nhưng em vẫn kể vì em muốn được gần anh.
Em cám ơn anh, vì những lúc em gục đầu vào vai anh, không phải em buồn ngủ, mà là lúc bệnh em tái phát, nếu lúc đấy anh thấy mặt em nhợt nhạt, mồ hôi túa ra đầm đìa, liệu anh có tin em chỉ bị ốm bình thường. Anh đã không hỏi lý do tại sao em lại dễ ngủ đến thế.
Em cám ơn anh…
Anh đã từng bảo, anh sống cũng không biết mình sống vì cái gì, em cũng thế, nhưng nhiều khi, chỉ cần sống thôi cũng đã là một điều quý giá. Còn lẽ sống, ai cũng có, chẳng qua là ta chưa tìm ra mà thôi. Nhưng lẽ sống của em … em đã tưởng mình không thể chờ đợi để nó xuất hiện. Nhưng rồi em đã chờ được.
Em muốn trả lại chiếc hộp anh đã tặng. Vì em không có thứ gì quý giá để đặt vào trong đó. Với em, anh chính là thứ quý giá nhất rồi (à, bông hoa trên nắp hộp đúng là hoa hải đường đấy).
Tạm biệt anh. Em!
Tái bút: Cám ơn anh vì anh biết em thích hoa hải đường.
Phong biết giờ đây gã càng không thích ăn bánh rán bột mỳ, Phong biết giờ đây gã ghét hoa hải đường, Phong biết giờ đây gã không muốn ai ngủ gục trên vai mình, Phong biết giờ đây trái tim mới được chắp vá của gã lại bị cắt nham nhở đến tội nghiệp.
Gã ước giá như gã nói được với em điều mà gã luôn nghĩ, nhưng gã sợ chẳng bao giờ dám nói ra. “Với anh, em cũng chính là thứ quý giá nhất ”.
Tại sao lần nào gã cũng luôn là người đến muộn.
Gã ngủ thiếp đi trên bàn, chậu hải đường xanh thẫm chờ đến mùa xuân năm sau lại nở hoa.
…
- Tội nghiệp nó – Minh.
- Lần đầu tiên tao thấy nó thiếu sức sống đến thế - Thanh.
- Rồi nó sẽ quên em và tìm được một miếng vá mới lành lặn hơn. Hi vọng ngày ấy không xa – Nguyệt.
(còn tiếp)