ki` cuối.mOg ủng hỘ!^^
Là cô gái duy nhất trong nhóm, nhưng cô nàng chẳng hề nữ tính lẫn điệu đà đỏng đảnh. Xét theo một tổng thể, nàng là một cô gái có cá tính khác người và ghét những thứ giống người bình thường.
Nguyệt – Bản cô nương vốn tính kiêu ngạo.Là cô gái duy nhất trong nhóm, nhưng cô nàng chẳng hề nữ tính lẫn điệu đà đỏng đảnh. Xét theo một tổng thể, nàng là một cô gái có cá tính khác người và ghét những thứ giống người bình thường. Nàng thích sưu tập bàn chải đánh răng của trẻ con, thích ăn cơm trộn đường, thích ăn bánh quy chấm coke (?!?), thích mặc quần áo con trai và vô cùng ghét động vật.
Nàng thích nhạc Jazz và biết kéo cello.
Con gái trong lớp thích nghe nàng kể truyện, con trai trong lớp thích nhờ nàng tư vấn về những pha mùi mẫn. Nàng là một cô gái về lý thuyết biết nhiều thứ nhưng về thực hành thì chẳng biết cái gì.
…
- Tôi muốn mời cô một ly được không? – Một gã bụi bặm với lớp râu lún phún vài ngày chưa cạo tiến đến bục biểu diễn, mở lời mời lịch thiệp đến cô gái duy nhất trong ban nhạc của bar. Trông gã không có vẻ là đã say. Và … không thể phủ nhận vẻ đẹp trai nam tính đầy mình của gã khiến bao ánh mắt hướng theo.
- Xin lỗi, tôi không uống bao giờ - Cô gái nhìn gã qua đôi kính mắt màu bordeaux, chẳng mỉm cười cũng chẳng cau có.
- Mọi quy tắc được đề ra là để con người phá vỡ. Cô không phải ngoại lệ ?
- Nhưng hôm nay tôi không có nhã ý muốn phá vỡ nguyên tắc đó – Cô tiếp tục lên dây cho báu vật của mình.
- Chưa có cô gái nào từ chối lời mời của tôi. Đặc biệt là một cô gái không xinh đẹp … như cô – Gã cợt nhả từng chữ và hạ thấp giọng ở hai từ cuối, đút một tay vào túi, gã nhếch mép bước về bàn. Cô gái đeo kính nới lỏng chiếc carvat trên cổ. Cô ước mình có thể tay không vặt chụi đám râu đểu cáng của gã.
…
- Tôi đợi cô mãi. Hay cô biết tôi đợi nên mãi mới về ?- Chẳng biết gã đứng đợi nàng ở nhà xe từ bao giờ, với cái kiểu ăn mặc và bộ dạng dù đẹp trai nhưng bặm trợn của gã và trong khung cảnh tối mịt mò cũng khiến ối người yếu tim muốn ngất xỉu.
Cô gái giật bắn người khi nghe thấy giọng nói cợt nhả mà nàng mới nghe ban tối.
- Anh làm cái gì ở đây thế. Tôi kêu lên bây giờ.
- Cô kêu đi, tôi có làm gì cô đâu, hay là cô muốn tôi làm cái điều cô đang nghĩ. Hahaha. Tôi không tin cô vừa không xinh đẹp lại vừa không thông minh như thế.
- Anh đợi tôi có việc gì ?
- Tôi muốn hỏi hôm nào cô lại đến chơi đàn để tôi đến nghe.
- Việc đấy có quan trọng gì với anh. Một tuần 7 ngày, ngày nào anh cũng đến thì cũng có ngày gặp tôi thôi.
- Nhưng tôi không muốn đến mà không thấy cô. Nếu cô lịch sự một chút thì tôi cũng sẽ lịch sự với cô, còn không … - Gã vụt đưa tay ra bóp chặt cổ tay cô.
- Anh dám làm gì tôi.
- Tôi sẽ không khách khí, còn cụ thể thế nào thì lúc đấy cô sẽ biết – Giọng gã chẳng có vẻ gì là đùa cợt, từng lời từng lời gã nói đều chắc chắn như chính bàn tay thép nguội đang siết chặt cổ tay Nguyệt.
- Thôi được, tối thứ 5 và chủ nhật. Anh bỏ tay tôi ra.
- Cứ ngoan ngoãn thế mới là một cô gái thông minh chứ. Tôi đưa em về nhé.
- Không. Anh làm phiền tôi rồi đấy – Lần này thì nàng cáu kỉnh thực sự, cô hét toáng lên với gã.
- Thôi được, để lần khác, đừng nóng nảy vậy chứ … - Gã bước đi lạnh lùng như một bóng ma lúc xuất hiện – Giá lúc nào em cũng xinh như lúc tức giận thì tốt hơn nhiều đấy. Nhưng không sao, dù thế nào tôi vẫn thấy thích em.
…
- Vậy là cô gái bé nhỏ của chúng ta, lần đầu tiên trong đời bị một gã đầu gấu khủng bố tinh thần. Chuyện đáng để quan tâm đấy – Phong, gã vẫn chẳng tỏ ra nghiêm túc chút nào, dù chuyện có là kinh thiên động địa đến đâu.
- Thế buổi tiếp theo mày có đi đàn nữa không ? – Thanh hỏi thực tế hơn.
- Không, tao cáo ốm, ghê lắm, nhìn gã như xã hội đen, à không giống gã Gin trong truyện Conan ấy.
- Gin, tên gọi khác của whisky, xuất xứ từ Scotland, rượu mạnh, không tốt cho phụ nữ - Minh.
- Thực tế hơn đi mày, tao không thể nghỉ mãi được – Nguyệt.
- Tốt nhất là tuần sau mày nghỉ, còn hôm nào đi làm tiếp thì tao sẽ đưa đi đón về. Ok? – Thanh.
- Bravo! Nhưng vệ sỹ thì nên để tao đảm nhiệm, vì bản công tử vừa biết vài món võ gà lại vừa đẹp trai, hé hé, dù gã có đẹp trai đến cỡ nào chắc cũng phải nhường bước vài phần còn không thì ta … chạy – Phong.
- Nghe mày nói thật ngớ ngẩn Phong ạ, nhưng dù sao thì có còn hơn không – Nguyệt.
…
Nàng gọi gã là “đầu gấu”.
Vẫn giữ thái độ vừa lạnh lùng lại vừa khiến người khác phải hoảng sợ, đầu gấu tiến đến gần chỗ nàng đang nghỉ giải lao. Trông gã chẳng có vẻ gì là tức giận nhưng giọng điệu của gã thì khiến nàng lại đứng tim.
- Em làm tôi điên tiết. Tôi giống một thằng hề khi cứ ngồi đợi em cả tuần vừa qua. Em thích dỡn mặt với tôi sao ? – Gã nói mà như đang gầm ghè.
- Anh … ai bảo anh đợi tôi làm gì. Tôi … tôi bị ốm thì tôi nghỉ - Cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất nhưng giọng nàng vẫn cứ cà lắp không ngừng.
Gã nhìn chằm chằm một lúc rồi mỉm cười – Em sợ tôi sao ?
- Đúng thế, tôi sợ anh lắm, đừng làm phiền tôi nữa.
- Vậy thì tôi càng phải chứng minh cho em thấy tôi không đáng sợ - Gã đột ngột đưa tay sượt qua mái tóc ngắn được tỉa mất trật tự của Nguyệt. Gã đúng là rất đầu gấu. Mà đầu gấu là gì ???
…
Khu vườn bé nhỏ nhưng lại có vị trí phong thủy cực tốt, được bài trí theo lối kiến trúc nhà Phật, những bức tượng gỗ, đồng được xếp lẩn quất đâu đó sau những rặng địa lan, mã thầy xanh ngắt. Một dòng nước nhân tạo chảy uốn quanh nhà phát ra những âm thanh róc rách ngày đêm. Tiếng tiêu trầm đục văng vẳng qua khung cửa sổ khiến người ta ngỡ như đang lạc trong một thiền viện nào đấy. Không khí tràn ngập mùi hoa nhài lờ lững dập dờn … Tiếng những quân cờ chạm vào nhau kêu lạch cạch. Tiếng tiêu trầm hẳn xuống và ngưng bặt.
- Hảo hảo, nghe cũng không tệ, cứ thế mà phát huy, để sau này còn mua vui cho chúng tao nhá, hahaha – Phong vừa đánh cờ với Minh vừa cười ngặt nghẽo.
- Thiện tai thiện tai, tâm ma của thí chủ ngày càng tăng tiến đều đều như ngày xưa bần tăng cày level. Không tốt, không tốt – Thanh.
- Ôi giang sơn đã đổi chủ. Mày thua rồi Phong – Minh.
Chỉ có cô gái duy nhất là không màng đến những chuyện khả ố của đám “tiểu tử”. Cô pha trà vẫn đầy đủ những công đoạn cầu kỳ như Thanh đã dạy nhưng vừa lơ đãng lại vừa máy móc.
- Nguyệt, mày pha xong rồi để đấy à, phí công hôm qua tao ướp cả ngày. Mang mang ra đây để bổn tăng thưởng trà.
- Ờ nhỉ, quên, mà tao cũng đâu có định uống. Chẳng qua không có việc gì làm nên là pha … cho nó đỡ buồn.
- Ôi trà xinh, trà quý, trà đẹp, trà thông minh của tôi cũng thành trò tiêu khiển cho thiên hạ từ bao giờ thế này. Toàn một lũ ô trọc đến quấy rối bản tự.
- Thôi đê Thanh, mày điên chưa đủ à. Chúng tao vừa đi ăn miến lươn về, no quá không đi được nên vào nhà mày xin ngụm trà cho nó tiêu, thế mà mày cứ hằm hè đuổi chúng tao như đuổi ruồi. Được Phong đại công tử, Minh giáo thánh nhân và Nguyệt đại tiểu thư ghé thăm tệ xá là một vinh hạnh không phải ai cũng được hưởng đâu đấy – Phong, gã vừa nói vừa tống một vốc hạnh nhân đầy mồm.
- Thế thỉnh giáo Phong đại công tử và Minh giáo thánh nhân thì Nguyệt đại tiểu thư hôm nay có tâm sự gì mà có đám mây cứ u ám cứ lờ lững trôi trên trán thế kia.
- Theo ta nghĩ thì Nguyệt đại tiểu thư bị đầu gấu dọa cho ba hồn bảy vía bay tứ tán rồi. Phải không Minh giáo thánh nhân ?
- Không biết, nhưng theo tại hạ suy đoán thì chắc là “gái già quá lứa lỡ thì” nên có nhiều tâm sự là chuyện thường tình … - Minh, gã chưa kịp nói hết câu thì bị Nguyệt ném cho quyển sách bay thẳng vào đầu, may ngụm trà gã đã kịp thưởng không phun ra ngoài theo quán tính.
- Cái gì, gái già quá lứa lỡ thì, mày học được từ này từ đâu đấy. Mà tâm sự với ba hồn bảy vía cái gì. Bản cô nương hôm nay ngọc thể bất an không có hứng tiếp chuyện chúng nhân nên hơi im ắng tí có gì là lạ.
- Ngọc thể bất an mà ăn hết những hai bát miến trộn. Thế thì hôm nào tao cũng mong ngọc thể bất an để có đứa nó mời đi ăn Minh nhỉ ?
Cả ba thằng con trai cùng phá lên cười hô hố.
- Có chuyện gì nói luôn đi, toàn nam nhi là hiệp khách ở đây ai lại để cho một cô gái “chưa quá lứa lỡ thì” phải ủ dột mày chau thế kia.
…
Việc hộ tống Nguyệt đại tiểu thư vốn vẫn được Phong đại công tử và Thanh đại cao tăng vui vẻ tình nguyện 2 lần một tuần thay phiên nhau đưa đón. Nhưng chẳng ai hiểu tại sao, từ 1 tháng nay, cô nàng đã không khiến 2 gã phải nhọc công và cũng chẳng kêu ca gì về tên đầu gấu mà mới 2 tháng trước nàng kêu sợ chết khiếp. Do bản tính cô nàng vốn kiêu căng ngạo mạn, có hỏi cũng chưa chắc đã nói nên chẳng ai đả động đến vấn đề đấy nữa.
Nguyên do là…
- Em có hai vệ sỹ trung thành đấy nhỉ, lại còn cao to đẹp trai nữa đấy chứ. Em sợ tôi đến mức thế kia à. Tôi có làm gì khiến em phải sợ thế đâu nhỉ.
- Ai bảo tôi sợ anh. Bạn tôi đến đón tôi liên quan gì đến anh.
Gã phá lên cười – Chẳng phải chính em mấy hôm trước còn bảo em sợ tôi hay sao? Đúng là em vừa không xinh đẹp cũng chẳng thông minh, đúng như tôi đoán.
- Anh thôi dè bỉu tôi đi. Tôi thế đấy, liên quan gì đến anh mà anh quan tâm.
- Không những thế lại còn trẻ con và bướng bỉnh nữa – Gã vẫn cười như nắc nẻ - Thôi tôi không trêu em nữa, bề ngoài tôi trông đầu gấu thế thôi chứ thực ra tôi hiền lắm đấy.
- Hô, tôi phỉ nhổ vào cái hiền lành của anh. Chó mèo trong vòng 5 dặm trông thấy anh cũng cụp đuôi chạy mất hút.
- Em quá đáng rồi đấy. Em mà phát ngôn thêm kiểu này một lần nữa tôi sẽ cho em biết tôi “hiền lành” thế nào ?
Gã vừa nói vừa đưa tay ra túm chặt cổ tay Nguyệt, mặt gã cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to kinh hoàng, tưởng như hơi nước từ gã thở ra có thể làm mờ cả cặp kính.
- Em đúng là chẳng hiểu gì hết – Rồi gã lại bỏ đi trước như mọi lần để lại câu nói khó hiểu vẫn cứ lờn vờn trong đầu Nguyệt “Em đúng là chẳng hiểu gì hết”.
…
Một cô gái ngồi đợi Nguyệt sau giờ nàng biểu diễn, cô ta đã gọi đến ly Martini thứ 3 và vẫn kiên nhẫn ngồi đợi. Nguyệt vốn ớn gặp những người mình không quen.
- Cô là Nguyệt – Cô gái đó hơn Nguyệt khoảng 5 tuổi. Nhìn cô ấy quả thật rất xinh đẹp và có phần tiều tụy.
- Chị gặp tôi có việc gì ? – Nàng hỏi thẳng luôn không màu mè.
- Cô không xinh như tôi tưởng. Thế mà …Tôi đến để cảnh cáo cô không được lớ xớ quanh người yêu tôi.
- Tôi chẳng biết chị là ai và người yêu chị thì càng không. Tôi cũng không thích cách nói chuyện xúc phạm của chị.
- Không thích, cô tưởng nói thế mà tôi tin à. Ban đầu tôi cứ tưởng tôi sẽ đến gặp một cô bé thổi cái là bay, ai ngờ cô cũng cá tính và thẳng thắn đấy. Vậy thì càng dễ. Tôi nói cô biết, người yêu tôi tối nào cũng đến quán này để nghe cô đàn, cô biết ?
- À, thì ra là gã đầu gấu đấy.
- Đầu gấu ? – Cô ta phá lên cười – Thôi được, cô thích gọi thế thì cứ gọi.
- Không phải sao. Nói thật, tôi cũng thấy chị đầu gấu chẳng kém gì gã.
- Khá khen cho cô có con mắt tinh đời, đúng, tôi là đầu gấu chuyên đâm thuê chém mướn đấy, cô không sợ à – Cô nàng vừa nói vừa phá lên cười sằng sặc tưởng như việc có người gọi mình là đầu gấu là chuyện nực cười nhất quả đất.
- Sợ tôi đã không nói thế.
- Quay lại vấn đề chính, tôi không thích cô ve vãn người yêu tôi. Nếu cô còn tiếp tục tôi sẽ không khách khí với cô đâu.
- Câu này tôi nghe không phải một lần. Người mà chị gọi là người yêu đấy cũng nói với tôi câu đấy và như chị thấy, tôi vẫn bình an vô sự, sống chết có số, lo lắng làm sao được.
- Khẩu khí cũng không tồi. Nhưng tôi khác và Hải cũng khác.
- Hải, hóa ra gã tên là Hải.
Cô gái đó còn định nói tiếp thì
- Ngọc, cô đến đây làm gì ? – Đầu gấu quát cô gái đang ngồi trước Nguyệt.
- Thăm tình địch. Anh quản được việc em làm sao ?
- Ai là người yêu cô mà cô gọi ai là tình địch. Cô điên vừa thôi.
- Đúng đấy, em phát điên vì anh.
- Cô về đi. Tôi nói chuyện với cô sau – Giọng gã bớt gay gắt.
- Anh sợ cô ta biết quá khứ oanh liệt của anh à. Em thì em không sợ anh đâu. Anh thì dám làm gì em chứ.
Mắt đầu gấu tối sầm, gã chẳng còn cái vẻ lạnh lùng và đáng sợ như mọi hôm mà trông gã vừa buồn vừa lo lắng - Cô về đi. Chuyện gì cần nói tôi sẽ tự nói.
- Này cô em, đừng tin lời hắn ta. Hắn ta bỉ ổi lắm.
- Thế sao chị vẫn yêu.
- Không biết, ai mà biết được cơ chứ. Nhớ lời tôi nói đấy – Cô ta đứng dậy bước thẳng về phía cửa và không quên ngoái đầu lại cười một cái đầy vẻ hấp dẫn với Nguyệt – À, tôi không mang ví, Hải, anh trả tiền giúp em nhá, cám ơn.
…
- Xin lỗi em. Tôi không biết cô ấy sẽ đến đây làm phiền em – Gã vừa rót vừa uống từng ngụm lớn thứ nước màu vàng vàng hổ phách cay nồng.
- Cô ấy là người yêu anh ?
- Đã từng, thế nhưng ngày ấy xa rồi. Em muốn nghe chuyện của tôi ư ?
- Không phải anh đang muốn kể hay sao ?
- Em đúng là một cô gái kiêu ngạo. Vì thế tôi mới thích em. Ngày ấy tôi còn trẻ, hơn cả em bây giờ, à quên, tôi mới có 25 tuổi thôi, không già lắm đâu – Gã cười nháy mắt – Ngày ấy, cuộc sống dư thừa, tôi lao vào những cuộc chơi bời lấy ngày làm đêm và ngược lại. Sống đúng như những gì mà em thường thấy mấy tờ báo phê phán một số giới trẻ bây giờ đấy. Tôi cũng chẳng nhớ tôi đã sống thế từ bao giờ. Tôi cũng chẳng nhớ tại sao tôi lại yêu cô ta. Có lẽ vì cô ấy cũng giống tôi, cũng cô đơn và cũng chán ngán cảnh gia đình tan hoang. Tôi và cô ấy thành một cặp trong mọi cuộc vui. Từ đồng cảm chắc đi đến tình yêu cũng không xa. Vào một đêm, chúng tôi đang tổ chức đua xe, thì một thằng trong hội bị tai nạn gẫy cổ, nó chết. Tôi là người đưa nó đi bệnh viện nhưng không kịp, nó chết ngay trên tay tôi, tôi thấy sợ. Và … tôi bỏ mọi thứ lại để đi du học, à quên không quảng cáo tôi tuy ăn chơi nhưng tôi học không tồi đâu nên em đừng nghĩ xấu về tôi … tôi muốn tẩy trắng cuộc sống trước kia. Ngày ấy,cô ấy khóc lóc vật vã van xin tôi đừng ra đi, thế nhưng cứ nhìn thấy cô đấy tôi lại thấy hồi ức về những tháng ngày toàn mùi men và cồn đấy. Chúng tôi không liên lạc gì với nhau cho đến ngày tôi trở về. Cô ấy muốn quay lại. Nhưng tôi không thể.
- Anh không yêu cô ấy à ?
- Không, trước và sau đều không.
- Tội nghiệp cô ấy.
- Người đáng tội nghiệp phải là tôi chứ - Gã cười ha hả đầy sảng khoái, trông gã chẳng giống một người đáng thương chút nào – Mà lúc nãy nếu tôi đoán không nhầm thì cô ấy đến đe dọa em phải không ?
- Phải, anh sẽ bảo vệ tôi chắc.
- Tôi biết em không thích, nhưng tôi là một người có trách nhiệm và “hiền lành” mà, chính tôi mang lại rắc rối thì tôi cũng phải giúp em chứ.
Thế là từ đấy, hai gã đẹp trai được nàng mời làm vệ sỹ đã được thay thế bằng một gã “đầu gấu” cũng đẹp trai nhưng tình nguyện làm vệ sỹ.
…
Một tối Hà Nội sắp nổi cơn dông bão sụt sùi, đường phố vắng tanh, chỉ có tiếng gió rít gầm gào. Vệ sỹ đưa người “không đẹp” về nhà.
- Sao tự dưng dừng lại thế ?
- Em bấm 113 đi. Đừng hỏi nữa – Nguyệt trố mắt ra nhìn đám người đang đứng chặn tước mũi xe mà cô không khỏi đứng tim.
- Này cô em, biết điều thì đưa điện thoại đây không cô em không còn tay để bấm đâu đấy – Một gã tai đeo đầy khuyên giật phăng cái điện thoại Nguyệt đang cầm vứt xuống đất.
Giọng nói nghe đầy ma mị mà nàng mới nghe không lâu phát ra từ đằng sau.
- Chị cảnh cáo mà cô em không nghe lời, giờ thì biết làm sao bây giờ. Chị vốn là người giữ chữ tín, đã nói là không nuốt lời bao giờ.
- Cô im đi, không phải tôi nói tôi không yêu cô, tôi và cô không thể nào quay lại với nhau sao. Để cô ấy đi. Không liên quan đến cô ấy.
- Anh hùng cứu mỹ nhân. Chuyện xưa như diễm. Nhưng hôm nay tôi chẳng có hứng thú xem. Anh cũng có phần của anh đấy, lo cho cô ta không xuể đâu.
…
- Tỉnh rồi à?
- Đâu thế này, bệnh viện à?
- Anh nghĩ đang trên thiên đàng chắc !
- Em không sao chứ - Đầu gấu chẳng để ý đến giọng lưỡi châm chọc của Nguyệt, ánh mắt gã nồng nàn đủ khiến tưới đẫm những trái tim khô cằn.
- Anh nhìn thì biết.
- Có vẻ là không có dấu tích nào trên mặt, không đã xấu lại càng xấu hơn, còn trên người thì … tôi không kiểm tra được nên không biết – Gã phá lên cười nhưng bị cơn đau kéo tụt xuống thành những âm thanh khùng khục trong cổ họng.
Cô gái lườm hắn một cái muốn cháy luôn bộ râu xanh rì lâu ngày chưa cạo.
Gã lại đưa gọng tay cứng như thép ra nắm lấy bàn tay cô.
- Nếu tôi bảo tôi yêu em. Em có tin không.
- Không – Nàng trước sau đều không tin vào miệng lưỡi của đàn ông, đặc biệt là đàn ông đẹp trai như gã.
- Thế nếu tôi bảo em cũng thích tôi rồi đúng không, em sẽ trả lời thế nào ? … Thôi nào cô gái, tôi thấy má em ửng đỏ rồi. Em không xinh cũng hơi kém thông minh nhưng em là một cô gái thẳng thắn cơ mà. Tôi biết điều tôi vừa nói là đúng – Gã lại phát ra những âm thành khùng khục trong cổ họng.
Phòng bệnh trắng xóa, tiếng máy móc kêu tít tít.
…
(hậu kỳ)
Thanh – gã vẫn lập dị như ngày nào.
- Chào Thanh – Gã nhấc máy của một số lạ. Nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia, thì không hề lạ. Đến mơ gã cũng nhớ.
- Chào Hà.
- Cậu vẫn còn nhớ giọng tớ ?
- Vẫn nhớ
Đầu dây bên kia im lặng - Dạo này cậu có khỏe không ?
- Lâu như vậy tự dưng Hà gọi điện cho tớ không phải chỉ để hỏi mình có khỏe không ?
- Thanh nghĩ là việc gì ?
- Mình gặp nhau được không? – Đúng là còn lâu mới đạt tới cảnh giới vô vi, duyên trần của gã vẫn còn nặng lắm.
…
Những cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt, những giọt nước bắn lộp bộp trên vỉa hè, mọi người chạy trốn mưa hối hả, mặt hồ phủ mờ qua màn mưa. Thảm lá sũng nước không còn lạo xạo như ngày xưa anh và em từng đi qua. Một chiếc ô xanh xanh, một chiếc ô đỏ đỏ. Một bóng anh cao cao, một dáng em nhỏ nhỏ. Anh và em.
- Ngày ấy cậu có … tình cảm gì với tớ không?
- Thanh nghĩ thế nào?
- Không biết.
- Thế nếu tớ bảo không thì sao ? – Cô gái nhìn gã mỉm cười, nụ cười gã hằng nhớ mong.
- Chẳng sao cả - Thanh đã dừng bước trước một ghế đá.
- Đúng rồi, tớ và cậu chưa từng là một đôi, cho đến bây giờ vẫn vậy – Giọng em nhỏ dần.
Hai người ngồi xuống. Mưa vẫn rơi ngày càng dầy, công viên vắng người, chiều nhập nhoạng tối, mặt hồ lay động muôn vàn vòng tròn nước đủ kích cỡ. Cả hai người đều im lặng…họ lại giống như ngày xưa, biết trong lòng mình cuộn sóng nhưng chẳng thể nói ra.
- Mình… hai chúng ta bắt đầu yêu nhau được không ? – Mắt gã nâu thẫm, dưới ánh hoàng hôn nhòe nước càng trở nên thăm thẳm.
Cô gái chẳng trả lời mà thay vào đó bằng một cái siết tay thật chặt.
Lần này không ai là người đứng lên trước và cũng không ai là người về sau. Chuyện tình yêu vốn dĩ luôn là một việc cần phải có thời gian để kiếm chứng. Vì vậy, dù trước đó bạn có hành động nông nổi hay phát ngôn bừa bãi đến đâu, thì những gì sẽ đến phía trước mới là điều quan trọng nhất.
Phong – Chàng thủy thủ đẹp trai.
1 giờ đêm.
Gã đã hoàn tất bộ hồ sơ thi đại học với tên trường đăng ký Đại học Hàng hải. Gã biết mẹ gã sẽ gào lên và nổi cơn thịnh nộ với gã. Nhưng gã mặc kệ, nếu gã không sống vì ai thì ít ra gã cũng phải sống vì mình.
Giàn hoa tầm xuân ướt đẫm sương đêm. Gã cất những chùm hoa màu hồng phấn nhỏ xíu đã được ướp khô vào chiếc hộp nhỏ. Những cành hoa nằm im lìm cạnh tờ giấy viết thư màu trắng ngà, nhỏ bé và tinh khôi. Như em …
Nếu bạn yêu một ai đó, hãy nói với họ, vì biết đâu sau này khi bạn có muốn nói thì người nghe cũng chẳng còn, như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Và… thời gian có thể khiến bạn không nhớ đến một người nhưng thời gian không thể khiến bạn hoàn toàn quên họ.
Minh – Đảm đang cơm rang hành mỡ.
Gmail : Thư gửi anh.
1. Hóa ra anh ghét em nhiều đến thế mà em không biết.
2. Nhưng em sẽ tha thứ cho anh. Nếu …
3. Hãy sang Nga với em.
P/s: Thư anh dài hơn chuẩn bình thường.
Send …
Gã vẫn thích ăn kẹo lạc. Nhưng gã đã biết quần áo không phải chỉ để mặc mà còn để làm đẹp, gã đã biết củ hành dùng để rang thịt còn củ tỏi thì không, gã đã biết lịch sự là kéo ghế cho phụ nữ chứ không phải nêm gia vị vào đồ ăn giúp họ, gã đã biết không thể áp dụng một câu chúc với ông bà cho một cô gái mới đôi mươi, gã đã biết sáng sáng chải đầu là một việc không thể thiếu còn vuốt gel có thể không và gã đã biết những điều gã từng cho là phản khoa học hoàn toàn không phản khoa học như gã tưởng.
Dù bạn có được coi là “máu lên não chậm”, dù bạn có bị coi là tài năng toán học thì tình yêu vẫn luôn là một vấn đề không thể giải quyết bằng việc áp dụng công thức. Và nó khiến bạn vô cùng đau đầu. Vì vậy, tìm kiếm nhiều khi không tốt bằng việc ngồi đợi. Thế cho nên người Pháp mới có câu Que sera sera – Cái gì đến sẽ đến.
Nguyệt – Sự thật mất lòng.
- Thế nếu tôi bảo em cũng thích tôi rồi đúng không, em sẽ trả lời thế nào ? … Thôi nào cô gái, tôi thấy má em ửng đỏ rồi. Em không xinh cũng hơi kém thông minh nhưng em là một cô gái thẳng thắn cơ mà. Tôi biết điều tôi vừa nói là đúng.
Mặt nàng đúng là đang ửng đỏ.
Nàng không xinh nhưng không hề kém thông minh.
Nàng biết điều tốt nhất bây giờ là nên nói thật.
- Đúng, em thích anh.
Càng nghĩ nàng càng thấy khó chịu khi chuyện của mình giống người bình thường. Nhưng, mặc kệ anh là “đầu gấu”, mặc kệ ai sẽ lại chặn đường bất chợt, mặc kệ chuyện tình yêu là chuyện cực giống người bình thường, mặc kệ cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của em. Miễn sao mình cảm thấy hạnh phúc, thế là đủ.
Mỗi con người sinh ra đã là duy nhất trên thế giới, vì vậy, chẳng cần cố tìm kiếm sự khác người thì cũng đã chẳng ai giống bạn. Đó là điều chắc chắn.
…
- Hóa ra chuyện tình yêu cũng thật thú vị - Thanh.
- Và nóng bỏng – Minh, vừa nói gã vừa xuýt xoa vết bỏng do rán nem mới bị.
- Và khiến người ta phải trải qua nhiều đau đớn – Nguyệt vuốt vết thương trên cánh tay đang sắp lên da non.
- Và luôn cần trân trọng – Phong, gã ngồi im ngắm chậu hải đường sắp đâm bông.