ki` 3 đây.moi ng` ge' zô ung hộ y!Hắn là con một. Hắn là niềm tự hào của cả nhóm khi từ bé hắn đã được coi là tài năng toán học. Ngoài việc học hoàn hảo, chẳng có việc gì khác hắn làm cho đến nơi đến chốn.
Minh – Một gã trai lãng mạn.Hắn là con một. Hắn là niềm tự hào của cả nhóm khi từ bé hắn đã được coi là tài năng toán học. Có lẽ, máu kinh doanh của bố mẹ hắn di truyền sang đời con bằng các con số. Ngoài việc học hoàn hảo, chẳng có việc gì khác hắn làm cho đến nơi đến chốn. Nói hắn 20 tuổi mà không biết đi xe đạp, có lẽ cũng chẳng ai tin.
Với người ngoài, hắn lúc nào cũng bình thản và có phần vô tâm. Với những ai thân hắn, họ đã quá quen với dáng vẻ thờ ơ mọi chuyện đó nên cũng chẳng ai bận tâm.
Niềm giải trí của gã là làm Toán và tìm ra những quy luật của các con số mà chỉ có gã mới hiểu. Thứ bình thường nhất được mọi người công nhận là gã thích nghe nhạc của Yann Tiersen. Dĩ nhiên là hắn không đẹp trai như Phong và có nhiều tài lẻ như Thanh. Nhưng hắn không xấu và cũng không cận. Gã thích màu cam. Mọi người chẳng bao giờ nghĩ sẽ có lúc gã vướng phải những câu chuyện tình ái rắc rối.
…
Gã học giỏi, không phải nói. Gã có vài vé đi du học, chuyện không lạ. Nhưng gã chẳng bay đến một chân trời mới nào, lý do vì bố mẹ gã làm sao có thể cho quý tử “có lớn mà không có khôn” xa rời vòng tay âu yếm, điều không tưởng. Gã cũng chẳng buồn, thế là gã ở lại Việt Nam làm ngôi sao của lớp cử nhân tài năng Toán học. Một lớp toàn những “nhân tài đất Việt” với khả năng tính toán siêu phàm.
Xưa nay viết về tình yêu, người ta thường liên tưởng ngay đến những câu từ ướt át dùng khăn lau mắt ra cả xô nước của mấy ông nhà thơ đáng mến, ví dụ bên Tây thì có cụ LouisAragon có những vần thơ tặng Elsa với đủ nhan đề: vườn thơ Elsa, đôi mắt Elsa, bàn tay Elsa,… chẳng hiểu sao ông đấy lại mê nàng như điếu đổ để viết ra những áng thơ bất hủ dài đến vài trang giấy. Bên ta, Sóng của Xuân Quỳnh đấy thôi, bao con tim đang yêu khi ngồi trên ghế nhà trường lại chả phát rồ lên vì cơn sóng tình không thể kiềm nén nổi mỗi khi học đến bài này. Thực ra, ai cũng yêu, nhưng họ thể hiện tình cảm khác nhau.
Gã yêu em mất rồi. Nhưng tình yêu của gã cứ như trường thiên tiểu thuyết hay phim Hàn dài tập. Một câu chuyện quen thuộc mà bạn vẫn biết, khi tình yêu đến anh vô tình không nhận ra, khi em ra đi anh mới vỡ òa những tình cảm trong lòng. Anh nhận ra rằng anh đã yêu em từ lúc nào không hay. Mô-típ hoàn toàn quen thuộc, nhưng dù cuộc sống có muôn màu thì thỉnh thoảng nó vẫn có vài nếp gấp cũ, đấy là chuyện bình thường.
…
Gmail: Thư gửi em.
Em học cùng lớp và ngồi cạnh anh một năm đại học. Dĩ nhiên, em cũng thuộc hàng “thú quý hiếm” cần được “bảo tồn” và dày công chăm sóc.
Ngày em xuất hiện trong cái lớp giàu truyền thống nam nhi không bao giờ biết đến mùng 8/3, 20/10 là gì đã khiến mọi người thấy như có một luồng gió đang phơi phới thổi vào, bất kể là cái rét cắt da của gió mùa đông bắc hay nóng bỏng mông của một cơn gió Lào. Một số người nhìn em bằng ánh mắt ngỡ ngàng thán phục, một số kẻ nhìn em bằng ánh mắt khinh thường, một số gã nhìn em bằng con mắt không nhắm không mở (ý là không quan tâm). Anh nhìn em theo cách đó. Ngay đến việc em bước đến ngồi cạnh anh, anh cũng chẳng quan tâm xem em là vịt hay thiên nga, em là đà điểu hay cá heo. Em là ai anh không cần biết.
Chẳng phải anh kiêu ngạo hay vô tâm, mà tính anh nó thế, mọi người quan tâm chăm sóc đến anh nhiều quá khiến anh chẳng còn thời gian mà suy nghĩ theo chiều ngược lại. Cơm anh không biết nấu, quần áo anh không biết giặt, vệ sinh cá nhân tối thiểu thỉnh thoảng anh cũng quên, quần áo mẹ đưa gì anh mặc nấy, xấu đẹp anh càng không quan tâm, thậm chí xe anh còn không biết đi vì anh toàn có người đưa đi đón về nên việc bỏ thời gian tập luyện anh thấy không cần thiết.
Thế nhưng, em đã mang đến một cơn bão thổi bay mọi điều anh vốn từng cho là đẹp đẽ và tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.
…
- Sáng nay bạn không chải đầu à ? – Đó là câu đầu tiên em hỏi anh. Em làm anh thấy xấu hổ. Em là một cô gái nhiều chuyện.
- Thế à, tôi nhớ là đã chải rồi chứ nhỉ - Sự thực là lúc đấy anh không nhớ đã chải rồi hay chưa.
- Trông như tổ quạ, nếu bạn hay quên tốt nhất nên cạo hết tóc đi, đỡ phải gội và càng không phải chải đầu. Dù … trông mái tóc này khá giống Albert Einstein.
Anh chẳng nói gì và anh thấy mặt em ửng đỏ, anh cũng chẳng biết em nghĩ gì, nhưng anh không phải đứa nói nhiều, và tranh cãi với người khác thì càng không. Anh nghĩ có lẽ em muốn làm quen với anh, và em xấu hổ vì anh tiếp nhận tấm lòng đó không nhiệt tình. Liệu anh có nhầm không nhỉ ?
Đó là một lần anh đi siêu thị với mẹ, dù việc này anh không hề muốn, nhưng mẹ anh bảo anh phải ra ngoài cho nó biết đó biết đây, ở trong nhà mãi biết bao giờ mới khôn, đối với anh đây là một chuyện hoàn toàn phản khoa học. Như mọi lần anh là một tên cửu vạn tận tâm, nhưng lần này thì không phải vậy, anh gặp em trong một khung cảnh mà theo lời Nguyệt nói thì đó là một tâm hồn trẻ thơ khoác diện mạo của chàng trai 20.
- Con chọn kẹo đi. Mẹ đi ra khu mỹ phẩm. Đứng ở đây đợi mẹ đừng đi đâu không lạc đấy.
- Mẹ đi nhanh lên đấy – Anh càu nhàu như thường lệ, vì anh biết anh sẽ phải đợi mẹ đến 30 phút chỉ để đứng yên tại đây.
Em nghĩ chuyện một thằng con trai 20 tuổi còn say mê chọn kẹo và được mẹ dặn dò không đi lung tung kẻo lạc liệu có bình thường không. Anh tin chắc là em nghĩ anh có vấn đề về thiểu năng tuần hoàn não hoặc em … cười cợt anh.
- Chào bạn. Bạn cũng đi siêu thị à.
- À, ừ, đi với mẹ.
- Bạn định mua kẹo à.
- Tôi … tôi mua kẹo cho em trai. Tôi cũng không biết nó thích loại nào – Anh nói dối.
- Em cậu mấy tuổi.
- Uhm, chẳng biết, à biết … 5, 6 tuổi gì đấy.
- Đến tuổi em mà cũng không nhớ, cậu đúng là không biết gì.
- Em họ, nhớ sao xuể.
- Thế thì mua kẹo nào có đồ chơi ấy.
- Uh, chắc thế - Ôi, anh vẫn đủ khôn để biết em đang chế diễu anh. Anh hết tuổi ăn kẹo tặng đồ chơi từ hơn 10 năm nay rồi. Anh thích ăn kẹo lạc và chỉ kẹo lạc thôi. Giá em biết điều đấy và đừng chế diễu anh, thì có lẽ anh đã không từng ghét em nhiều đến vậy.
- Tớ thấy đủ rồi đấy, siêu nhân, ô tô, à chắc là cả kẹo mút nữa. Trẻ con thích những thứ càng màu mè càng tốt mà – Em cứ điềm nhiên hết đưa lên đặt xuống mà chẳng hề nhìn vào mặt anh lúc này. Nhăn nhó và đỏ tưng bừng. Anh sẽ nói gì với mẹ về đống kẹo này, mang về nhà cho mấy con chim rỉa dần chắc.
Ngày hôm đó, anh ghét em.
20/10. Ngày này anh cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng hóa ra trong lớp không phải toàn đứa giống anh. Hôm đấy, anh thấy em cũng xinh, ý anh là hôm đấy em mặc váy, mà ai mặc váy thì anh đều cho là xinh ?! Vì đứa bạn gái duy nhất anh quen nó không mặc váy bao giờ mà anh thấy nó xấu nên anh suy ra điều ngược lại. Anh chẳng chúc em, có vài thằng trong lớp đến tặng hoa cho em. Mắt em cười rạng rỡ, anh biết em đang vui.
- Cậu không chúc tớ à.
- Chúc, chúc gì.
- Chúc xinh xắn học giỏi hay cái gì đấy mà cậu nghĩ ra.
- Thế à, thì chúc cậu xinh xắn, còn học giỏi rồi chắc không phải chúc nữa.
- Ôi tớ nói gì cậu chúc thế à. Không thành tâm tí nào.
- Thì … chúc cậu sống vui sống khỏe sống có ích – Anh chợt nghĩ đến mấy câu mà anh hay phải nói khi đi thăm ông bà nên anh đành chúc em như thế. Em thông cảm vì thực sự lúc ấy anh chẳng nghĩ ra cái gì cả.
- Cậu chúc tớ … hay nhỉ - Anh thấy mặt em tắt vụt nụ cười và chuyển sang màu tim tím đỏ như khi quả mùng tơi.
Em giận dỗi quay đầu không ngó sang anh một lần nào suốt buổi học hôm đó. Vì sao anh biết em giận, vì mọi hôm em đều mặc kệ thái độ thờ ơ của anh mà nói liến thoắng đủ thứ. Hôm nay em không nói gì. Anh ân hận vì hình như anh biết mình đã làm em buồn.
…
Đó là lần đầu tiên có một ai ngoài Thanh, Phong, Nguyệt rủ anh đi chơi. Đó cũng là lần đầu tiên anh đồng ý đến nhà một người bạn.
- Cậu đi chơi không – Em là cô gái thứ hai rủ anh đi chơi sau Nguyệt.
- Không. Tớ thích ở nhà, không ưa hoạt động ngoài trời.
- Cái gì, đừng nói với tớ cậu không đi đâu ra ngoài ngoài đi học nhá.
- Gần như là thế.
- Thế thì tớ mời cậu đến nhà tớ chơi vậy.
- Không biết nhà mà cũng không biết đi.
- Tớ cho địa chỉ. Ghi này …
- Xa thế, mà trong ngõ à.
- Cậu cứ đến đi rồi tớ ra đón.
…
- Xe cậu đâu ?
- Tôi đi xe ôm. Cậu dẫn đường đi.
- Thế mọi hôm cậu đi học bằng gì ?
- Có người đưa đi.
- Hèn gì cậu không hay ra ngoài. Thôi hôm nào tôi tập xe cho. Con trai thời nay mà không biết đi xe. Cậu đúng là đồ quý hiếm.
Lần đầu tiên anh nhận thấy điều em vừa nói là hoàn toàn đúng. Anh sẽ đi tập xe.
…
- Cậu uống gì hay ăn gì ?
- Tôi không đói. Mà cậu mời tôi đến nhà chơi chứ đâu phải để ăn hay uống.
- Thì tôi mời theo phép lịch sự. Cậu không uống thì thôi. Đáng ra tôi rủ cậu đi mua sách vì tôi thấy cậu có nhiều sách hay, nhưng ai ngờ cậu bảo không thích ra ngoài nên tôi đành mời cậu đến nhà chơi vậy. Chơi ô chữ không ?
- Không, tôi không thích.
- Nhiều cái cậu không thích nhỉ. Thế cậu thích chơi trò gì hay nghe nhạc.
- Cậu biết chơi cờ vua không ?
- Biết. Không tệ đâu.
… Và ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên anh được một cô gái rang cơm mời ở lại ăn trưa.
- Cậu bóc hành đi, tôi mời cậu ăn cơm rang. Món sở trường của tôi.
- Hành là củ nào ?
- Ôi mẹ ơi, hành là những củ có vỏ tím và mùi hăng như thế này này.
…
- Ngon không ?
- Ngon, làm thế nào đấy.
- Có nói cũng không biết đâu. Hỏi làm gì mất công.
- Cứ đưa công thức ra là tôi biết làm hết.
- Rang cơm là một nghệ thuật và người rang cơm là cả một nghệ sỹ, không như việc lắp mấy cái công thức vào tính toán đâu.
- Cứ nói đi, hôm nào tôi rang cho mà ăn.
- Phi hành mỡ cho thơm, thịt gà tôm xé nhỏ cho vào đảo cùng nước mắm, thêm đậu hà lan cà rốt xắt hạt lựu, khoảng 5-10 phút thì cho cơm vào, thêm gia vị, xong.
- Có vẻ phức tạp, nhưng không phải không làm được.
Em phá lên cười sằng sặc, tại sao em lại cười. Anh ghét những lúc em cười anh khi anh nói rằng anh biết làm một điều gì đó. Em thấy anh dị hợm thế ư.
- Tôi hỏi thật là ở nhà cậu biết làm những gì ?
- Về lý thuyết cái gì tôi cũng biết – Anh trả lời điềm nhiên trong ánh mắt nghi ngờ và nụ cười luôn thường trực nở toét trên miệng em.
…
- Đúng là tư duy không tồi nên học gì cũng nhanh. Cậu biết đi rồi đấy. Đèo tôi một vòng xem nào.
Lần đầu tiên đi xe, lần đầu tiên anh đèo một cô gái sau lưng, lần đầu tiên anh biết đến cái quán tính thú vị khi phanh gấp thì người ngồi đằng sau sẽ ngã dúi dụi vào vai mình, lần đầu tiên anh biết cảm giác ấy thật kỳ lạ, lần đầu tiên anh biết đi chơi tuyệt hơn ở nhà.
Lần đầu tiên anh muốn rủ một cô gái đi chơi …
- Tôi mời cậu đi chơi.
- Không nhầm đấy chứ.
- Không nhầm.
- Thế đi đâu đây, đừng nói là về nhà cậu rang cơm cho tôi ăn đấy, tôi không muốn ăn cơm rang cậu nấu đâu.
- Cơm rang à, lúc khác, hôm nay tôi rủ cậu đi ăn mỳ vằn thắn, tôi thích mỳ vằn thắn.
- Thì đi.
Xin lỗi vì dù anh đã nghiên cứu rất kỹ cho cuộc đi chơi đầu tiên, nhưng Phong đã quên không nhắc anh việc nêm gia vị cho người khác không phải là một phép lịch sự, xin lỗi em vì anh thấy trên phim chàng trai thường dùng dao cắt bít tết cho cô gái, xin lỗi em vì lần đó anh đã cho ớt quá liều vì anh nghĩ ai cũng thích ăn ớt như anh.
- Cay quá.
- Xin lỗi, tôi không biết là cậu không ăn được ớt.
- … và cả hạt tiêu nữa.
- Xin lỗi.
- Thôi không xin lỗi nữa, cứ ỉ eo mãi. Tôi vẫn ăn được mà.
Anh muốn em biết rằng, hôm đó em thật xinh, dù em không mặc váy và chiếc quần jeans cùng cái áo phông vàng khiến em như một thằng con trai nhiều hơn là một cô gái nữ tính. Anh muốn nhìn thấy em mãi. Tối hôm đó về anh đã mất ngủ khi nghĩ đến hai má em đỏ bừng vì ớt.
…
Cho đến một ngày em chuẩn bị ra đi, khi anh chưa kịp nhận ra anh sẽ nhớ em đến nhường nào.
- Cậu … sang năm cậu có sang Nga học không ?
- Có, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ phí. Sao hỏi thế ?
- Uhm, quan tâm thì hỏi thôi.
- Cậu biết quan tâm đến người khác từ bao giờ thế ?
- Khi nói chuyện cậu đừng hỏi lại người khác được không ? Tôi không thích thế.
- Bây giờ chuyển thành cậu dạy tôi cách ứng xử rồi cơ à. Thôi không trêu cậu nữa, mặt cậu đỏ tưng bừng kìa. Muốn nói là nhớ tôi hả ? – Trong cơn gió buổi tối, mắt em cười trong veo. Nhưng anh không trả lời, người thông minh như em không thể không đoán ra.
Ngày em ra đi, anh đã biết anh sẽ nhớ em nhiều lắm. Nhưng một thằng “máu lên não chậm” như anh, cho đến tận phút cuối cũng chẳng biết nói lời nào tử tế. Chuyến bay của em sắp cất cánh. Em chuẩn bị vào phòng cách ly. Anh chẳng có thời gian để nói chuyện riêng với em giữa rất đông những người ra tiễn. Anh cũng không biết với em anh có vị trí như nào.
Em cười với anh.
- Cậu không có gì muốn nói với tôi chứ, chúc tôi lên đường may mắn chẳng hạn.
- Chúc cậu lên đường may mắn.
- Cậu vẫn thế, ngôn ngữ chẳng phong phú thêm chút nào. Ở lại giữ gìn sức khỏe nhé, biết cách chăm sóc bản thân hơn đi, đừng làm cậu bé mãi.
- Tôi … tôi …
- Làm sao, ấp úng mãi, cậu nói nhanh lên.
- Tôi … tôi … sẽ rất nhớ cậu.
Nụ cười của em hòa lẫn vào dòng người, em đã ra đi.
Điện thoại rung.
Tin nhắn số 1: “To cung se rat nho cau”.
Tin nhắn số 2: “Neu nho to qua thi tim cach quen di. To khong trach dau”
…
Cho đến tận lúc này anh đang viết những dòng cuối cho em, anh cũng không biết liệu bức thư của mình có được em đánh giá là đúng chuẩn bình thường. Anh chỉ muốn em biết rằng, em là một cô gái đầu tiên bước vào cuộc đời anh. Em mang đến cho anh những điều đầu tiên. Và những điều đầu tiên thường khó quên, đó chính là lý do tại sao anh không thể quên em. Vì vậy, anh sẽ ko bao giờ tìm cách quên em.
Send …
(còn tiếp)