Bình yên không có chân để chạy cũng chẳng có cánh để bay.
Nhưng bình yên không ở yên một chỗ. Vì bình yên gắn liền với người, mà người thì luôn di chuyển. Người đi và tâm hồn người thay đổi kéo cả bình yên đi theo. Thế nên ta đi tìm bình yên, bình yên của ta, cái bình yên đơn giản mà phức tạp, nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Ta tìm bình yên ở trong gió. Không phải tự nhiên ta yêu gió. Những luồng không khí chuyển động khắp không trung, không màu, không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được.
Màu đen của ta lạnh lùng bên ngoài mà nồng ấm bên trong. Màu đen của ta vụng về lắm, tình cảm nhưng không biết thể hiện những rung động của mình. Màu đen của ta ngốc nghếch lắm, cứ luôn tự tin và mạnh mẽ trước mọi người để che đi những vết thương sâu trong lòng, che đi những buồn đau sâu trong tim.
Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Người ta thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Người ta thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Người ta thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá. Người ta thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng.
Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu quý. Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng ta trĩu nặng những suy nghĩ không đâu và ta tìm đến gió.
Ta tìm một nơi lộng gió, chỉ có gió và ta, chỉ có ta và gió rồi thấy mình như đang bay theo gió. Ta thấy sắc vàng của nắng trong gió, ta nghe âm thanh của nước trong gió, ta ngửi mùi hương của hoa trong gió. Ta phiêu cùng gió và cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho ta
...Ta đi tìm sự bình yên của ta trong mưa, những cơn mưa nặng hạt hay chỉ lất phất làm trái tim ta cảm nhận sự bình yên, tự thưởng cho mình một khúc nhạc, một bản hào tấu và ta nghĩ về chính mình, nghĩ về ai đó, ai đó mang lại cho ta sự bình yên. Tiếng mưa như một bản hoà tấu của tự nhiên, món quà tuyệt diệu đưa tâm hồn ta về ngày hôm qua, hôm kia...cái mới đó đã được xem là kỉ niệm...ta thấy sự bình yên!
Ta đi tìm bình yên ở màu đen cô độc. Mọi người nói màu đen mạnh mẽ, màu đen cá tính, màu đen lạnh lùng.Màu đen trong mắt ta lại khác. Màu đen ở trong ta mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong.
Màu đen của ta lạnh lùng bên ngoài mà nồng ấm bên trong. Màu đen của ta vụng về lắm, tình cảm nhưng không biết thể hiện những rung động của mình. Màu đen của ta ngốc nghếch lắm, cứ luôn tự tin và mạnh mẽ trước mọi người để che đi những vết thương sâu trong lòng, che đi những buồn đau sâu trong tim.
Khi ta buồn ta hay im lặng và lúc đó, những câu chữ chẳng biết lặn đi đâu trong trí não ta, rồi những suy nghĩ lung tung, những cái gì đó chính ta cũng chẳng hiểu. Tâm hồn ta đó, nghệch ngoạc và xấu xí. Trái tim ta đó, vụng về và rời rạc. Ta đó, phóng khoáng đến mức bộp chộp, thiếu suy nghĩ đến mức vô tâm. Ta đó...không hiểu về chính ta nữa!