Tối nay em đừng đến sân bay. Anh đi được rồi sẽ tự về được. Tháng này nắng mưa thất thường lắm. Nhỡ gặp mưa, anh lại không thể đưa em về ... Hẹn gặp lại sau 3 năm nữa... Yêu em.”
Chỉ là một mẩu tin nhỏ, và nó đã tồn tại trong kí ức Mai suốt 14 tháng nay. Mọi thứ đều có thể quên, nhưng Mai vẫn không tài nào delete nó được... Cô coi đây là giao hẹn tình yêu của anh, mà anh thì chưa thất hứa bao giờ. Và cô tin vào một ngày, anh sẽ trở lại...
Nói thế thôi, nhưng Mai đang tự an ủi lòng mình đấy. Những tháng đầu tiên, anh luôn đúng giờ hẹn, online vào 10h sáng chủ nhật. Rồi thưa dần, thưa dần... Đã có những sáng cuối tuần, Mai bỏ hết bạn bè, bỏ luôn những phút thư giãn để ngồi chờ trước computer và chờ đợi. Nhưng anh thì dần quên rằng mình có hẹn. Mai cũng phải thích nghi với điều đó... Thứ duy nhất mà Mai còn giữ được, đó là cái postcard hai đứa chụp cùng nhau. À mà không, còn một thứ nữa... tình yêu!
Những ngày bên anh - những ngày Mai sống ở thiên đường. Vui có. Buồn có. Hạnh phúc có. Và bây giờ đắng cay cũng có. Mai không dám nghĩ về cái ngày mà anh nói chia tay. Nói chính xác hơn, cô sợ phải đối mặt, và cô vẫn sống cùng với những kỉ niệm ngọt ngào về anh, vây quanh là những lời nói ấm áp. Dẫu tất cả chỉ là ảo ảnh, nhưng ai lại muốn rời khỏi thiên đường bao giờ?
Không có buổi sáng chủ nhật nào Mai ra khỏi phòng. Nick yahoo luôn bật sángvà status luôn là: “Waiting for you...”. Cô bước ra phía lan can và uống tách trà xanh ấm áp. Từ nơi này, Mai phóng tầm mắt về nơi cuối chân trời. “Có lẽ anh đang đá bóng”. Những cơn gió đầu cuối mùa hạ mang theo vị ngọt của những hạt mưa khiến cô khoan khoái. Mai khẽ cười buồn: “Quên đi... quên đi thôi”. Nhưng chưa bao giờ, Mai làm được điều đó...
Có một người luôn đứng ở phía cuối con đường để nhìn cô...
Không biết tự bao giờ, Lâm hay đi ngang con phố ấy vào sáng chủ nhật. Một ngõ nhỏ với đầy những bông hoa giấy màu trắng muốt và không gian yên ắng. Anh dựng xe thật khẽ để không làm tan biến đi khoảnh khắc ấy. Cứ thế, anh nhìn cô, còn cô thì nhìn về một chân trời xa lắc nào đó...
Anh luôn muốn một lần chạm mặt người con gái ấy. Anh không nghĩ được rằng mình sẽ nói gì nữa. Chẳng lẽ lại hỏi rằng tại sao cô luôn ở ngay một vị trí, và luôn nhìn về một hướng? Liệu cô có biết rằng, anh cũng đang làm một việc tương tự như cô không? Bao nhiêu ngày chủ nhật, bấy nhiêu câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu mà không ai giải đáp được.
Mai tha thẩn về nhà sau khi mượn được một đống sách ở thư viện. Cô nghĩ thầm: “Cuối tuần lại có việc để làm rồi”. Ánh nắng chiều đỏ rực rơi rớt xuống mặt đường. Mai cúi xuống đếm từng bước chân của mình. Mọi thứ vô vị quá!
Lâm đi lang thang từ bên kia con phố. Giữa một buổi chiều đậm chất hoàng hôn này, có thể anh sẽ lại thấy cô. Cánh cửa ấy vẫn đóng kín. Lan can đầy hoa nhưng cô chủ không xuất hiện. Anh ngoái lại nhìn thật lâu. Hy vọng! Anh vẫn bước, nhưng mắt thì không rời khỏi ban công đầy hoa của cô...
Và họ va vào nhau...
Lâm ngỡ ngàng không tin được vào mắt mình nữa. Anh bối rối, không biết phải nói gì cho lần gặp đầu tiên này. Bao nhiêu ý tưởng anh ấp ủ bỗng nhiên trôi hết sạch...
- Vậy là tôi đã gặp em.
+ Ta biết nhau à? - Mai vẫn không nhìn lên.
- Tôi vẫn thường bắt gặp em ở lan can ấy vào mỗi sáng chủ nhật. - Lâm thành thật.
+ Anh theo dõi tôi sao?
Lâm bối rối, lúng túng và ngại ngùng, anh không biết giải thích sao về câu hỏi đó. Cô gái đợi đúng 30 giây mà không thấy anh trả lời. Thế là cô ban tặng cho anh cái nhìn kì quái rồi quay lưng đi thẳng. Anh đứng đấy, nhìn theo dáng cô trải dài trên mặt đường. Cơ hội đầu tiên lại tệ hại chưa từng thấy.
Tối về, Mai không còn thấy hứng thú với mấy quyển sách nữa. Cô thấy bức bối vì có người lén quan sát mình. Ngày mai sẽ đến, có lẽ cô không nên ra đấy nữa rồi. Cô muốn nói cho anh nghe về hắn, nhưng liệu rằng ngày mai nick anh có lóe sáng không?
Sáng chủ nhật hôm ấy, Mai vẫn ra ban công. Ngõ vắng ngắt, cô quay tới quay lui để tìm hắn. Kết quả là biệt tăm. Nhưng trên cửa nhà cô có thứ gì đó rất lạ. Mai mờ cổng, một mảnh giấy nhỏ và cốc sữa chua. “Hãy xem như đây là quà xin lỗi của tôi. Ngắm nhìn người khác khi chưa được phép đúng là không phải. Nhưng sáng chủ nhật rất đẹp, em đừng lãng phí nó như thế...”. Mai xem xong rồi để mọi thứ lại chỗ cũ, cô không thích những điều phù phiếm như thế.
Mai vẫn đứng nhìn về nơi ấy vào mỗi sáng chủ nhật. Nhưng bây giờ cô lại có thêm một thú vui là quan sát xung quanh. Nhưng, ngõ vẫn vậy, vắng ngắt và hắn thì không còn xuất hiện.
Rồi Mai nhận được cái thiếp từ Manchester. Không phải của anh, chỗ đề tên người gửi là một cái tên lạ hoắc. Cô bóc ra… là anh, và một cô bé nữa đang cười tươi trong tấm postcard... Mai thấy mọi thứ như đang nhạt nhoà trước mắt mình. Vậy là hết! Một dấu chấm to đùng đồng thời cũng là cái vé một chiều để đưa Mai trở về mặt đất.
Ngoài kia mưa rơi xối xả xuống mặt phố. Mai lao ra khỏi nhà như một đứa mất trí. Đến khi vấp ngã, cô lại ngồi bệt xuống mà khóc. Mưa vẫn nhạt nhòa khắp lối, nước mắt hòa vào mưa khiến mặt cô lem luốc. Mai lần mò tìm cái ảnh 2 người trong ví. “Anh vẫn ở đây mà, tụi mình vẫn đang rất hạnh phúc cơ mà? Tại sao?”. Mai không thể tin được điều đó, cô mất anh rồi. Mãi mãi...
- Đứng dậy đi. Tôi không biết cái gì đã khiến em quên mất bản thân mình. Nhưng em đang hủy hoại chính mình đấy. - Lâm khẽ nâng Mai lên.
+ Anh biết gì về tôi. Buông tôi ra.
- Thì ra vì con người này mà em lại như thế. - Anh thoáng nhìn thấy tấm ảnh trên tay cô. - Đưa cho tôi. Em phải tự giải phóng mình ra khỏi mớ ảo tưởng đó đi.
Lâm giật tấm ảnh trên tay Mai rồi xé nó đi. Sau hành động đó, anh thấy hối hận vì mình có phần quá đáng, nhưng Mai không có phản ứng gì. Có lẽ cô kiệt sức mất rồi. Cô đứng dậy, uể oải trở về nhà. Thêm một lần nữa, anh đứng lặng nhìn theo...
Những ngày sau đó, Mai biết mình có thêm một người bạn. Anh vẫn còn trong tim cô, nhưng giờ chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Mỗi ngày, Mai muốn quên anh đi một chút... Tấm ảnh cũ không còn, cô thay vào đó ảnh của gia đình mình. Khẽ cười, cô tự nhủ: “Đáng lẽ mình phải làm điều này từ lâu rồi chứ”.
Không còn những sáng chủ nhật ở ban công nữa. Hắn lôi cô đi khắp nơi và làm đủ thứ việc mới mẻ. Khi thì lang thang hiệu sách cũ, lúc lại cùng nhau lên đồi thả diều. Có hắn, cô cũng thấy mình bớt đi sự trống vắng. Mai hay trêu hắn là superman đi ngựa sắt. Vì khi tìm thì chẳng thấy đâu, nhưng khi gặp trở ngại lại thấy xuất hiện.
Lâm thấy vui vì người con gái anh yêu mỗi ngày một yêu đời hơn. Tình yêu kia chưa hẳn đã phai mờ trong tim cô. Nhưng anh không cần biết điều đó. Trái tim cô đang cạn kiệt yêu thương. Nhưng mỗi ngày, anh sẽ rót vào đấy một ít, cho đến khi trái tim đó ngập tràn yêu thương...
Thế rồi một khoảng thời gian sau đó, họ yêu nhau. Những chuỗi ngày thật đẹp cứ nối nhau kéo dài. Mai thấy lòng mình phơi phới mỗi khi ngồi cùng hắn trên ngựa sắt đi khắp nơi. Ở mỗi nơi 2 đứa đi qua, cô lại khắc ghi những khoảnh khắc ngọt ngào mà hắn mang lại cho mình. Mỗi ngày là một trang mới, không cớ gì cô phải khép lại những danh mục mang tên tình yêu cả. Bây giờ, cô biết rằng thiên đường không chỉ có một. Chỉ cần có được thứ hạt giống gọi là hạnh phúc, cô có thể rải ở bất cứ nơi nào và nhất định mọi trái thơm tình yêu đều sẽ đâm chồi.