Tôi xây cho mình một vương quốc riêng. Vương quốc đó chỉ toàn là châu báu ngọc ngà. Có những quyển sách đi theo tôi từ thuở ấu thơ, có những câu chữ vụng về khi tập trải lòng mình lên giấy, có niềm đam mê một môn thể thao, có những bài hát mà giai điệu có thể ru hồn tôi trong dòng chảy tha thiết, êm ái. Và quan trọng nhất là những người bạn...
Bạn của tôi giống những hạt pha lê lấp lánh. Cất kỹ trong hộp thì sẽ mờ đi, nhưng nếu đeo thường xuyên thì mỗi ngày mỗi sáng thêm.
Bạn của tôi như tia nắng mai, chiếu sáng, rực rỡ, trong lành, không vướng cát bụi. Sáng sớm, tôi đi giữa chút nắng long lanh phảng phất trên những hạt sương đêm mà cảm nhận sự bình yên trong tâm hồn.
Bạn của tôi tựa con đường lặng lẽ để những lần ngơ ngẩn giữa cuộc sống bộn bề có thể đặt dấu chân an lành. Con đường giữa đêm tối có vầng sáng dịu dàng trải lên, tôi thanh thản bước qua những muộn phiền cùng sự đồng cảm sâu sắc trong thinh lặng.
Bạn của tôi là gió, êm đềm và mát rượi. Gió thổi, gió rong chơi, gió huyền bí và gió đi hoang. Những câu chuyện bất tận về đời sống, những bài ca hùng vĩ về đất trời, dệt nên muôn màu sắc âm thanh quanh một tôi nhỏ bé và khép mình.
Bạn của tôi giống mưa. Mưa buổi sáng như rải ngọc, dịu dàng và thơm thảo. Mưa buổi trưa xoa dịu những muộn phiền và vẽ mảng màu huyền hoặc trên đường về. Mưa buổi chiều mạnh mẽ và say mê, như đàn một bản nhạc rộn rã. Mưa đêm rả rích, khẽ vỗ về giấc mơ ngoan. Tôi ngồi nhìn mưa, tôi đi dạo giữa màn mưa bất tận, nép mình vào ảo tưởng để lãng quên bụi đường, chân mỏi.
Bạn của tôi là cánh đồng sau mùa gặt còn thơm mùi lúa mới, còn ngất ngây vị sữa từ lòng đất mẹ, còn gian khó gốc rạ quắt queo mà vàng màu rơm rực rỡ giữa ký ức xa xăm...
Bạn của tôi tựa dòng sông chảy miết. Tiếng hát ma mị của nước, sự trù phú đôi bờ, bờ cát sỏi in hằn dấu chân vỗ lên những mơ ước xa vời của tôi niềm an ủi diệu vợi.
Thế mà... Một ngày chợt nhận ra.
Chuỗi hạt pha lê đứt tung vì sợi dây lõi quá mỏng manh.
Nắng sớm lẫn bụi làm cay mắt người đồng hành.
Con đường không còn dành cho riêng tôi, những vết chân giẫm lên nhau, xô đẩy, ồn ào, tôi trượt khỏi chuyến đi tìm đồng cảm với bao nhiêu hụt hẫng.
Gió giận dữ đập vào mắt, đau. Không dịu dàng, không mơn man, hiếu thắng và hung dữ đạp đổ tất cả. Tôi nhốt mình trong phòng kín, mình và gió, chẳng quen biết nhau!
Mưa quấn chân những lúc cần vội vã. Cứ yếu đuối mà làm mê muội người ta luẩn quẩn trong ma trận của chính mình.
Cánh đồng ngăn không cho tôi vào nữa, thế giới ấy giờ đầy những ngọn rơm rớm máu, tự cứa vào mình sự trăn trở giữa phồn hội đô thành.
Dòng sông không xanh màu cây lá, mây trời mà vẩn đục khó hiểu. Nước không thể cất tiếng hát, bờ chẳng chân thành cát sỏi ngây ngô. Sông vét hết tinh hoa cho miền nào xa lắc để tôi cô đơn nhìn như một kẻ xa lạ.
Có lẽ giấc mơ nào cũng thế, dẫu có ám ảnh thì cũng nhạt nhòa đi!
Thôi, tôi không cất tình bạn vào thiên nhiên nữa, kẻo làm mờ nét tinh khôi đất trời. Tôi cất bạn tôi vào tim mình vậy, mỗi lần hụt hẫng là một lần thêm vết thương sâu. Nhưng có hề gì đâu, sau những lần vấp ngã tôi sẽ biết trân trọng những điều quý giá đích thực một cách trọn vẹn hơn.
Vương quốc tôi bây giờ có những kho báu rỗng. Tôi vẫn để đấy mà ngắm nhìn - minh chứng của một thời dường như sắp đi qua!
Theo Tuổi trẻ - Áo trắng