Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần cho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối.5 giờ sáng.
Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần cho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối.
Ngắm nghía lại bản thân trong gương, cô mỉm cười hài lòng và bước ra khỏi phòng. (Mặc kệ tiếng càu nhàu của con nhỏ cùng phòng vừa bị lôi dậy để khóa cửa!)
5 giờ 10 phút.
Kí túc xá Ngoại ngữ vẫn còn say giấc!
Không khí tĩnh lặng khiến người ta cảm người ta cảm thấy yên bình một cách giản đơn! Cắm tai nghe vào điện thoại, cô lướt một vòng list nhạc và chọn ngẫu nhiên một bài hát không lời.
Khác với không khí trong Kí túc xá, đường ra đến cổng Đại học Quốc gia có sự biến đổi từ tĩnh sang động.
5 giờ 50 phút.
Cuối cùng thì Dương Dương cũng bước lên được toa cuối cùng của đoàn tàu sau những giờ phút chạy thộc mạng. Ngồi phịch xuống cái ghế gỗ mà chẳng buồn lau hay phủi qua bụi, cô thầm than thở về cái nóng đang bốc lên tận đầu. Một chị mang bầu ngồi ghế 38 nhìn cô cười: “Cái quạt này tuốc năng bị hỏng rồi em ạ, toa vắng lắm, em lên ghế trên mà ngồi tạm.”
Suy nghĩ kia lặp lại trong đầu cô một lần nữa: “Kể mà mình mua được vé ở toa chất lượng cao thì đỡ biết bao!!”
Người ta nói cấm có sai, khả năng thích ứng với cái sung sướng, tiện nghi của con người là bản năng, nhưng với cái khổ, vất vả đấy lại là kiếp nạn. Hai năm đại học, cô đã đi về Hải Phòng đều bằng toa ghế cứng của tàu, nhưng chưa hề thấy khổ một lần nào. Vậy mà chỉ một tháng chuyển sang khoa chất lượng cao, đã thấy điều kiện thường thật là tệ!
6 giờ.
Tàu chuyển bánh.
Tiếng bánh xe ma sát với đường ray cộng hưởng với tiếng xé gió chói đến tận óc.
Dương Dương bực bội ấn tăng volume nhạc, nhưng vẫn không sao át được tiếng tàu chạy, đành tắt luôn nhạc.
Cảnh vật nội thành Hà Nội dần dần lướt qua tầm nhìn của cô, từng chút từng chút rồi khuất hẳn lại phía sau.
6 giờ 10 phút.
Tàu đi qua cầu Long Biên. Hôm nay nước sông Hồng lên.
Những cảnh ruộng đồng, cây cỏ, kênh mương,… nối nhau thành một chuỗi dài dần lướt qua con mắt Dương Dương. Cô dựa đầu vào thành tàu, co gối lên ghế, tranh thủ ngủ gà ngủ gật một chút. Quả thực, với một con heo ham ngủ hơn ham ăn như cô, việc phải bình minh vào 4 giờ rưỡi sáng quả chẳng đơn giản chút nào. Nên đương nhiên, con người ấy phải ngủ bù là phải!
* *
*
Nắng lên khá sớm. Ánh sáng chênh chếch từ cửa sổ đối diện làm Dương Dương giật mình tỉnh giấc.
Tàu đông nghẹt khiến cô bất ngờ.
“Có lẽ tàu đã qua ga Gia Lâm”, cô đoán già đoán non, lại vừa thầm tự tán thưởng bản thân quả là may mắn vì trong hoàn cảnh chen chúc thế này, không ngờ vẫn có ghế mà ngủ!
Bất ngờ, đôi mắt cô ngừng lại ở một cậu con trai đang ngồi khép nép ở mé còn lại của băng ghế. Vội vàng thu chân xuống, Dương Dương trừng mắt nhìn anh với ánh mắt “Tại-sao-anh-lại-ở-đây?”.
Anh nhìn cô, ngớ người ra một lúc rồi xòe tấm vé xanh ra cho cô xem:
“Ghế anh ở đây mà!” – Anh cười trừ.
Phải mất một lúc lâu, dây thần kinh xấu hổ của cô mới kịp truyền thông tin, đã thế lại còn truyền thẳng đến da mặt luôn, khiến khuôn mặt cô cứ ửng đỏ, vô cùng đáng yêu!
“Em xin lỗi! Thật vô ý quá!” – Cô lí nhí. Đã chiếm chỗ người ta, lại còn hống hách lên giọng kiểu “Ta-đây-là-bà-chủ-nhà-trọ” thì làm sao không ngượng cho được!
“Không sao mà!” – Anh cười nhẹ khi nhìn thái độ ấp a ấp úng như gà mắc tóc của cô.
“Haiz, sao anh không lay em dậy chứ?” – Cô thở dài. Chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà xảy ra bao nhiêu chuyện ngoài dự tính. Ví thử như ban nãy, là do cô quá mải mê tận hưởng không khí trong lành sáng sớm Hà Nội, kết quả là đã… lỡ xe bus và đành cắn răng nhìn đồng hồ tính tiền taxi nhích dần đến 80k mà lòng đầy đau khổ!
“Cũng chẳng phiền hà gì lắm! Vả lại anh thấy em đang ngủ ngon!” – Anh nói đơn giản.
Sau câu nói ấy, anh và cô đều im lặng. Có chủ đề nào để nói giữa hai người chưa từng quen nhau, ngoài giới thiệu về bản thân chứ? Dương Dương lại đặc biệt không thích những mối quan hệ chớp nhoáng không đầu không đuôi kiểu này!
Tự lấy cho bản thân một lý do vô cùng hợp lý rằng mình muốn ngắm cảnh qua cửa sổ phía bên kia, cô thầm đánh giá anh một lượt.
Về anh, nếu dùng từ đẹp trai, thì có lẽ chưa chưa hẳn! Nhưng không thể phủ nhận là anh có gương mặt sáng sủa, thông minh, cũng coi như là dễ nhìn. Đột ngột, anh quay sang. Cô giật mình, vội vàng chuyển hướng của mắt ra phía cảnh vật thật!
“Em đi chơi à?” – Anh gợi chuyện.
“Sao anh không nghĩ là em về quê?”
“Trông không giống!”
“Như thế nào mới giống?”
“Thế kia chẳng hạn!” – Anh chỉ ngẫu nhiên vào một người phụ nữ ngồi chéo hàng ghế với anh. Đồ đạc dì lỉnh cà lỉnh kỉnh, để chật ních giá sắt, chưa kể dưới chân ghế nhét bao gạo lớn. Dương Dương tự hỏi dì tha gạo từ Hà Nội về quê làm chi nữa?
“Chắc gì đã là về quê!” – Dương Dương vẫn bướng.
Cô vừa dứt lời, anh liền quay sang bắt chuyện với dì:
“Dì ơi tàu có qua ga Cẩm Giàng không dì nhỉ?”
“Không con ạ, vào ga Hải Dương luôn.”
“À, dì từ Hà Nội về quê à?”
“Ừ con. Thế con sinh viên về quê nghỉ hè à?”
“Dạ vâng, dì ạ, Thế con cảm ơn dì nhé!”
“Không có gì con ạ!”
* *
*
“Biết anh lợi hại rồi!” – Dương Dương gật đầu tán thành.
Anh lại cười, môi anh vẫn hơi mím lại, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ngàn vạn tia sáng, khiến người ta có cảm giác thoải mái khi đối diện với anh.
“Sao em đi chơi một mình?” – Anh hỏi.
“Có thể là em đi với bạn, và bạn em đi vệ sinh lắm chứ?”
“Em không định nói bạn em lên giá đồ ngồi đấy chứ? Ghế bên cạnh là ghế của anh mà!” – Cô có cảm tưởng anh rất muốn phá lên cười, nhưng chắc hẳn phải cố gắng nín nhịn nhiều lắm.
“Có gì đáng cười chứ?” – Cô nói, giọng hơi dỗi.
“Anh nhớ là anh không hề bật ra tiếng cười mà!” – Anh nhìn cô ngây thơ.
“Em thì lại thấy anh sắp chảy nước mắt vì phải cố nín cười đấy!” – Cô hậm hực.
“Thôi đừng trẻ con thế mà!” – Anh cười cầu hòa, - “Coi như là anh vô duyên phá giấc ngủ của em! Em ngủ tiếp đi! Anh xuống cuối toa ngồi ghé một chút rồi chuẩn bị xuống luôn cũng được! Anh đi trước nhé!”
“À, khoan…” – Cô tùy hứng gọi, rồi tự nhiên lại phát hiện ra vốn dĩ mình không có gì để nói cả.
“Chuyện gì vậy em?” – Anh quay đầu lại. Nhìn anh ở một góc chênh chếch như thế này, quả rất cuốn hút. Ánh nắng xuyên qua khe hở của những sợi tóc đen lòa xòa trước mặt, bóng anh đổ dài trùm lên cả người cô.
“Mấy giờ rồi ạ?” – Từng có người khen cô ứng biến nhanh, chính là những lúc như thế này. Cô nhìn theo hướng anh đang nhìn chằm chằm vào với thái độ khó hiểu, là chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng kiểu cách. Nhưng anh không hề biểu lộ thắc mắc gì mà mở điện thoại ra đọc giờ cho cô luôn.
“7 giờ 10. Anh đi nhé!”
“À… Khoan…!” – Giời ạ, cô muốn tự vả cho mình mấy cái vì cái tội cái miệng chạy trước cái đầu quá! Nếu bảo anh là “không có gì”, thì xem ra thật xấu mặt quá!
Tự nhiên nhớ ra nải chuối lúc đi cô đã cố tha theo, tiện tay bẻ bừa một quả đưa ra mời anh ăn.
“Đền bù cho anh vì tội lấn chỗ ban nãy của em quả chuối này nè! Ngon lắm đấy!”
Anh nhìn cô, sững người trong giây lát, và kết quả là… cười không nín được đến mức gập cả bụng. Mọi người trong toa đều quay đầu lại tò mò, già có, trẻ có, trai có, gái có, ngay cả con nít cũng nhìn, và cô thì vẫn đang cầm quả chuối hướng về chỗ anh. Tình huống trớ trêu chưa từng có trong cuộc đời của Dương Dương, cô đỏ bừng mặt mũi. Nhất là bộ não, nhất thời chưa thể lý giải nổi hiện tượng kì lạ này?!
“Em nghĩ sao mà tặng chuối cho con trai?” – Sau tầm một vài phút mất kiềm chế, cuối cùng anh cũng có thể nhỏ giọng mà nói với cô.
“A… Em… không phải ý đó!” – Cuối cùng bạn Dương Dương tội nghiệp cũng đã hiểu ngụ ý sâu sa trong thái độ của mọi người.
Đúng lúc đó, loa tàu thông báo: “Đoàn tàu đã đưa quý khách về ga Hải Dương. Đề nghị quý khách kiểm tra lại tư trang, hành lý để nhanh chóng xuống tàu…”
“Anh phải đi rồi! Cảm ơn món quà thú vị của em nhé!” – Anh nhanh tay nhận lấy rồi vội vàng xách hành lý xuống tàu, không hề biết rằng sự biến mất của mình đã khiến một người cảm thấy vô cùng hụt hẫng!
Như thế này người ta gọi là gì nhỉ? Cảm xúc đầu đời? Dương Dương cứ suy nghĩ mãi về điều này đến mức ngẩn cả người!
7 giờ 23 phút.
Tàu lại tiếp tục chuyển bánh.
Băng ghế đôi, vì sự biến mất một ai đó, mà trở nên trống vắng hơn hẳn.
Rốt cục thì Dương Dương cũng đã tự rút ra được trải nghiệm đầu tiên của cuộc hành trình: “Hóa ra sự xuất hiện của một người trong cuộc đời bạn và gây ấn tượng với trái tim bạn, thật sự quá đơn giản và thần tốc!”
Suy nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu đã bị cô phũ phàng bác bỏ. Cô vốn là người theo chủ nghĩa thực tế, ba thứ văn học lãng mạn, dù xem đến mờ cả mắt cũng không bao giờ tin sẽ gặp được nó ngoài đời!
“Vớ vẩn, chỉ là người qua đường thôi! Quan tâm làm chi?”, may thay, cô bạn Dương Dương của chúng ta có một năng khiếu đặc biệt là tự thuyết phục bản thân rất giỏi. Cô lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu, và tự mỉm cười khích lệ bản thân rằng, chuyến đi thực sự còn chưa bắt đầu cơ mà!
7 giờ 30 phút.
Cha mẹ ơi!! Lẽ ra cô phải xuống từ ga Hải Dương cơ mà.
Sau những phút độc thoại nội tâm, cuối cùng Dương Dương cũng nhớ ra vấn đề của bản thân.
Đoàn tàu vẫn đang chạy. Không còn hi vọng gì nữa rồi!
7 giờ 45 phút.
Cuối cùng thì cô đành cắn răng xuống ga Phú Thái và vội vàng đi mua bù vé để qua cửa kiểm tra.
Thật lòng cô thấy hối hận vạn phần vì sự bất cẩn của bản thân. Suy đi tính lại một hồi, cuối cùng đành phải quyết định là ngồi chờ chuyến tàu về đến Hải Phòng rồi quay lại vậy! Nghĩ sao làm vậy, cô chạy qua quầy bán vé mua vé từ Phú Thái đi Hải Dương.
Xong xuôi, Dương Dương ngồi bệt xuống bậc tam cấp mà nhắn tin cho bạn: “Tao bị lạc đường rồi!”.
2 phút sau, máy báo có tin nhắn, đương nhiên – là tin nhắn của Uyên Uyên: “Cái gì cơ??? Đi tàu mà cũng có thể lạc được đường sao? Lạc đường trên tàu không tìm về được chỗ của mình á?”
Dương Dương thở dài rồi ấn trả lời: “Không đâu, tao xuống nhầm ga. Tao đang ở ga Phú Thái!”
Tin nhắn vừa gửi đi, nhạc chuông điện thoại cũng réo lên ầm ĩ. Uyên Uyên đã hoàn toàn bị mất kiên nhẫn sau khi nghe thông tin vừa rồi, không thể bình tĩnh mà ngồi gõ từng chữ trả lời lại cho bạn được nữa!
“Dương Dương! Mày đã làm cái trò gì vậy?!”
“Tao ngủ quên!” – Dương Dương ỉu xìu. Cô không dám khai thật lý do vì sao mà lơ đễnh đến mức xuống nhầm cả ga.
“Ngủ! Lại là ngủ quên à?”
“Đừng mắng tao mà! Mày cũng biết tao bất cẩn thế nào rồi mà!”
“Bao giờ mới có tàu từ Hải Phòng lộn ngược lại?”
“Chắc khoảng 9h30”.
“Ôi ôi! Tao chết mất thôi! Tao đau đầu với mày quá! Thôi tao cúp máy đây, lần này thì để tâm vào dùm tao cái!”
“Không cần mày nhắc đâu!”
* *
*
Gần hai tiếng lang thang ở sân ga lạ, không phải là một kỉ niệm vui vẻ mà cô đã từng trải qua, nhất là khi tay còn phải xách theo nải chuối nặng sụn cả lưng.
Uyên Uyên bị rạn xương tay, cô về Hải Dương chơi, nhân tiện mang chuối… thăm người ốm. Thực ra chuyện gì cũng có nguyên do của nó.
Uyên Uyên có thích ăn chuối không? Không!
Hôm qua Uyên Uyên nhắn tin đòi quà thăm người ốm. Dương Dương đùa bảo sẽ xách về nải chuối cho đúng kiểu. Uyên Uyên cũng chẳng vừa, bảo là đã chuẩn bị sẵn bàn thờ rồi, chỉ cần chuối của Dương Dương là sẽ đặt lên luôn! Thế là dù ngay khi trời đã tối rồi, Dương Dương đành phải chạy xe một vòng quanh các chợ để mua bằng được một nải chuối to vật vã. Không thể để bị mất mặt được!
Nhìn nải chuối trên tay, cả thảy 15 quả (Vốn ban đầu là 16 quả, nhưng đã lỡ bẻ cho “một-người-nào-đó” một quả rồi!) béo múp míp, chín vàng, Dương Dương bật cười.
* *
*
Vất vả mãi đoàn tàu mới lết đến được ga Hải Dương, Dương Dương cũng chẳng còn tâm trạng nào mà để ý ánh mắt kì thị của Uyên Uyên khi ra đón cô và nhìn thấy nải chuối vàng!
“Mày đùa dai thật, Dương Dương ạ!” – Uyên Uyên cảm thấy bất lực khi nhìn “món quà bất ngờ” mà Dương Dương mang theo.
“Không thì uổng công mày phải mong đợi ở tao rồi!” – Giọng Dương Dương xen lẫn chút gian tà.
“Ừ, bánh đậu xanh, tao mua sẵn cho mày xách về làm quà cho ba má rồi á!” – Uyên Uyên phá lên cười.
Cô nhăn mặt nhìn Uyên Uyên, thầm xác định tính chính xác của lời nói kia. Uyên Uyên vẫn cười rũ rượi, nhưng cô dám cá là nó nói thật!! Hai năm học cùng cô, nếu nó không biết cô chán ghét bánh đậu xanh cỡ nào để cố tình mua chọc tức cô, thì thật không phải Uyên Uyên nữa!
“Chỉ có mày hiểu tao thôi thôi!” – Dương Dương cười, ừ thì tha về làm quà cho mấy đứa khác cũng ở hè kí túc xá giống cô vậy!
* *
*
“Thế có gặp anh đẹp trai nào trên tàu không?” – Uyên Uyên chớp chớp mắt hỏi, trong lúc chúng nó đang kéo nhau đi ăn sáng ở một hàng bánh cuốn gần nhà hát nhân dân.
“Ờ có!” – Dương Dương thật thà trả lời.
“Thật không?” – Trong mắt Uyên Uyên rõ ràng hiện lên sáu chữ “Mày-đừng-có-mà-lòe-tao!”
“Tao đùa mày làm gì! Cũng ở Hải Dương hay sao ấy!”
“Đã bắt chuyện rồi cơ à? Thế thằng ấy thế nào?”
“Ừ, ngồi cạnh tao mà! Nhìn sáng sủa, thông minh, cười dễ thương lắm!” – Cô quyết định sẽ kể về anh, nhưng đương nhiên sẽ lược bỏ bớt các chi tiết không-cần-thiết. Không thì Uyên Uyên sẽ cười cô chết mất thôi.
“Mày tốt số thế! Thế anh ấy bao nhiêu tuổi rồi? Sinh viên trường nào, hay đi làm rồi?”
“À tao có hỏi đâu… Mà thôi, quan tâm làm gì! Gặp nhau một lần trên tàu, nói chuyện dăm ba phút mà cũng đòi thành bạn à?” – Dương Dương nói giọng hùng hồn, nhưng kì thực, trong mắt cô vẫn ánh lên vài nét tiếc nuối, vì thật sự cô vẫn chưa biết gì về anh cả.
Thấy bạn không muốn nói về chủ đề này, cô dám cá là đã có chuyện gì đó, nhưng cũng vui vẻ đổi chủ đề.
“Này, sao nải chuối của tao lại bị vặt mất một quả rồi!” – Uyên Uyên vặn vẹo khi đang xách nải chuối bằng tay không bị rạn xương.
“Ờ, ban nãy chờ tàu đói quá tao ăn rồi!” – Dương Dương ứng phó bừa.
“Ôi giời ơi, thế này thì làm sao mà thắp hương được nữa!!” – Uyên Uyên nói, nửa đùa nửa thật.
“Thì tao mua thăm người ốm mà!”
* *
*
Cũng tại tình huống ngoài dự đoán này, chuyến đi của Dương Dương mất khá nhiều thời gian vào việc… đi tàu. Ăn sáng xong đã gần trưa. Uyên Uyên dẫn cô đi thăm thú đường phố Hải Dương một chút.
Thành phố Hải Dương, nếu để xét đến mặt “du lịch” đường phố, thực sự mà nói thì không có gì đặc biệt. Được cái, đường phố ở đây vắng vẻ bình lặng và ít bụi hơn hẳn Hà Nội. Người dân ở đây, dường như cũng sống thong thả và chậm rãi hưởng thụ hơn hẳn, không lúc nào cũng tất ba tất bật như người Hà Nội.
Dương Dương về đây, tự nhiên cũng có cảm giác thoải mái như vừa thoát khỏi cái pub ầm ĩ, ra ngoài mà hít thở.
* *
*
Buổi chiều, Uyên Uyên dẫn nó đến một quán kem trên đường Phạm Ngũ Lão đốt thời gian.
Lúc trên mặt bàn đã ngổn ngang toàn ly và cốc, hai đứa chúng nó chuyển sang nói chuyện về một vài thứ linh tinh, và cuối cùng là chỉ im lặng ngắm cảnh.
Tầng 2 quán kem có view khá đẹp, nhìn ra là cảnh đường phố đi lại thưa thớt. Dương Dương tiện tay cầm máy chụp vài kiểu. Lúc xem lại ảnh, tự nhiên cô sững người ra trong chốc lát. Uyên Uyên hỏi có chuyện gì, Dương Dương chỉ vào người con trai mặc chiếc áo xanh trên hai trong tấm những cô vừa chụp.
Uyên Uyên tự nhiên cũng hiểu ra ý Dương Dương là gì. Cô là kiểu người dễ dàng thông suốt suy nghĩ của người khác mà không cần họ nói nhiều. Lạ là, cô cũng cảm thấy bóng người này… khá quen. Dường như trong ngày hôm nay cô cũng gặp anh rồi, nhưng ảnh nhỏ quá, không sao đoán ra nổi!
Dương Dương thơ thẩn một lúc, rồi nhất quyết xóa cả hai tấm ảnh. Chẳng nên tự nhiên tương tư một người lạ, mà đến cả tên anh cô cũng chẳng biết, làm gì!