E HÈM, MÌNH CÓ BÀI THƠ "ĐÔI TẤT" NÀY CÒN HAY HƠN ĐÔI DÉP LUÔN! Bài thơ này anh đang viết tặng em.
Là bài thơ anh viết về đôi tất.
Khi nỗi nhớ trong lòng thêm da diết.
Vật tầm thường như đôi tất sẽ hoá thơ.
Hai chiếc tất kia gặp gỡ tự bao giờ.
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước.
Cùng gánh vác những mùi không ngửi được.
Từ đôi chân người bước vội quãng đường xa.
Càng bước càng mùi không kẻ thúi người thơm.
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp.
Dẫu rách một bên nhưng người không hề zụt.
Bởi đã có đôi giày che chắn cả đôi bên.
Nếu ngày mai một chiếc tất mất đi.
Người ta có thể chỉ mang vào một chiếc.
Nhưng nếu bạn bè đứa nào vô tình không biết.
Kéo ống quần thì...ôi mặt mũi còn đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau.
Lòng thấy lạ như mang giày không mang tất.
Dẫu biết rằng chân đã có giày che chắn.
Nhưng mang giày, không tất vẫn thấy sao sao.
Đôi tất vô tri khắng khít bước song hành.
Chúng đã thề, chẳng rách cùng một lúc.
Bởi như thế người đời chưa muốn zụt.
Đợi rách chiếc kia rồi mới mang zụt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời.
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái.
Nhưng anh vẫn thường mang chiếc trái vào chân phải.
Chiếc phải vào chân trái cũng chẳng sao.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song.
Sẽ dừng lại nếu chó tha một chiếc.
Chỉ còn một thì ngươì ta hay tiếc .
Nên cố tìm con chó để lấy lại chiếc kia.
Các hạ và NaNa thấy sao! topic hết nhàm chán nhá! ha ha