Nếu chia tay đơn thuần chỉ là không còn nắm tay, không còn cùng bước bên nhau thì việc ấy thật đơn giản. Chúng ta chưa từng nắm tay...
Nhưng nếu chia tay là ngừng yêu, ngừng nhung nhớ, ngừng nghĩ đến nhau thì điều đó thật khó khăn. Vì tình yêu vốn như hơi thở. Mà ai có thể ngừng thở. Cũng như con người ta không thể chạm tới cái đáy sâu thẳm của nỗi đau.
Mình chia tay nhé! Mà đã từng bắt đầu đâu mà có chia tay... Chỉ dừng lại ở đây thôi nhỉ... Dừng lại để bắt đầu một cái mới... Chứ không phải dừng lại là hết yêu anh rồi đâu... Em vẫn cứ yêu anh nhiều như ngày đầu tiên ý...
Trong em lúc nào cũng có một con đường dành cho riêng anh... Con đường không bao giờ khép lại.....
Đã có lần anh vô cớ nói chia tay…
Em đã dệt đêm bằng ngút ngàn nước mắt …
Và bây giờ, em lặp lại Vô cớ…chẳng vì sao...
Bao bọc quanh hai chữ định mệnh đó là cả trái tim em tan nát…
Tiếng thở dài nôn nao tâm trí…
….
Em luôn băn khoăn…
Em đang yêu anh hay em đang chơi trò cút bắt niềm tin … ?!
Có những nỗi buồn không gọi nổi thành tên…
Yêu anh, tim em đã mang những nỗi buồn như vậy …
Em chẳng ghen với quá khứ của anh…
Với nồng nàn xưa… với người cũ…
Em luôn tự dỗ dành…
Mình là người đến sau…
Tình đầu luôn đẹp nhưng tình cuối mới là vĩnh cửu…
…
Nhưng…
Ai bảo em yêu anh nhiều thế …
Lòng ích kỷ thôi thúc em chiếm hữu cả tâm trí anh…
Từ khi yêu anh… em đang dần đánh mất em…
Chia tay anh nhé!
…