Ta không là ai cả trong cuộc đời anh! Và cũng chưa bao giờ anh không là ai đó trong cuộc đời ta, chỉ đơn giản đây là tình cảm đơn phương. Ta cứ chênh vênh những ngày dài chóng vánh như vậy, vì ta biết chỉ là đơn phương...
Nhưng chưa bao giờ, ta không cắn chặt răng lại, để những điều đó không bật ra khỏi bờ môi. Ta cứ nếm những hương vị chát và chua ấy từ bờ môi, nhưng lại chẳng bao giờ có thế quên hương vị ấy. Chỉ đơn giản là nó đã thấm qua lớp lọc thời gian để rồi cứ quyện lại nơi tận cùng trái tim...
Ta nói ta nhớ một người, nhưng lại không đủ kiên nhẫn chờ một cơn mưa tình yêu đến. Ta nói ta yêu một người, nhưng bao giờ cũng tìm đủ kiểu định nghĩa nó, thử thách nó, khám phá nó, để kết quả cuối cùng là con số 0 tròn trịa. Yêu một người mà cả đời ta không dám gọi tên. Ta nói nó là vô vọng, nhưng chưa bao giờ ta thôi hy vọng. Cả cuộc đời cứ như vậy, ta dối lòng để rồi nhận một con số 0 khác...
Yêu hay không yêu?
Là câu hỏi muôn đời
Là bài toán không bao giờ giải
Quanh quẩn người
Quanh quẩn ta
Trên đời này ta là cát bụi
Và cát bụi cũng là ta
Cho dù ngàn năm yêu thương
Vẫn một câu hát "vô thường"
Có thật trên đời "yêu là đau khổ
Thà dương gian đừng có chúng mình"
Những lời nói thường tình
Khi người ta tuyệt vọng
Cuộc đời ta chết
Hay cõi lòng ta chết
Chỉ biết rằng cuộc đời
"Vẫn hát lời tình yêu"
Hai mươi ngày không có lấy một giấc ngủ tròn trịa... Cứ mơ về cái ngày ta ngồi trên chuyến xe khuya nghe anh lần đầu tiên trải lòng... Đau thật đấy, những lời nói cứ cứa vào tim ta - nhức nhói...Lần đầu tiên thấy anh bế tắc như thế, ta đau... nhưng biết làm gì hơn. Khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt... Ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt...
Anh ơi! Người ta mãi cứ theo em
Em chẳng biết sao băn khoăn quá
Yêu anh nhưng anh vô tình lạ
Anh chẳng đoán hoài, anh mặc kệ em...
Người ta chẳng kém anh chi cả
Người ta cũng hiền lại rất yêu em
Nhưng em mãi cứ kiếm tìm
Tìm anh... Tìm anh trong vô vàn nỗi nhớ...
Em nhớ anh trong từng hơi thở
Muốn được nằm, được nghĩ, được mơ
"Rồi sẽ tới một ngày nào đó
Anh sẽ hiểu, anh sẽ yêu em..."
Ôi người ta lại nhắn tin này
Người ta nói sẽ chờ sẽ đợi
Đợi tới khi em quên anh thật sự
Nhưng biết bao giờ em thật sự quên?
Tình đơn phương sao quá đắng cay?
Sao trái tim không đập cùng một nhịp?
Nhiều lúc dối lòng vờ như không nhớ
Cố lạnh lùng em khẽ bước qua anh...
Yêu anh... Là ta thôi đoái hoài đến cảm xúc của người khác. Ta biết đấy, nhưng phải vờ như không biết. Bởi vì không thể đáp lại, nên ta không thể nhận bừa. Đôi lúc người tìm đến ta, giọng run run buồn bã, ta chợt rung cảm, thấy thắt lòng nhưng làm gì được đây. Người đã thấy, biết đâu người cũng hiểu... tâm trí ta đã chất đầy hình ảnh anh mất rồi...
Đôi lúc buồn, nhớ đến câu người nói "Ra để làm gì khi chỉ có mưa và bóng tối... Về đây bên anh, anh sẽ làm em hạnh phúc"... bất chợt thấy xao lòng. Lại nghĩ, yêu người có hạnh phúc hơn không...??? Ý nghĩ thoáng qua thôi, nhưng rồi thấy ân hận lắm... Ta giận bản thân ta, không phải người. Vì ta có thể tha thứ gian dối của cả cuộc sống này, nhưng lại không thể tha thứ cho phút gian dối trong cuộc đời mình. Ta có thể tha thứ cho những đắng cay trong cuộc sống này, nhưng lại không thể tha thứ cho những đắng cay trong cuộc đời mình. Vì ta đã hiểu gian dối đắng cay ra sao, nên tuyệt nhiên không cho phép bản thân ta gieo đến cho người khác...với một người luôn dõi theo ta thì lại tuyệt đối không được phép. Ta không thể nhận lấy tình thương của người dành cho ta chỉ vì mong lấp đầy được khoảng trống nơi anh bỏ lại... ta không thể nhận, khi ta không thể đáp lại tấm chân tình đó. Cuộc đời cứ lẩn quẩn mãi không lối thoát... Ta gieo cho người niềm hy vọng ảo tưởng, để rồi trông chờ vào một hy vọng mù mịt nơi anh...
20 ngày - nó không dài, nhưng cũng không phải là ngắn cho một lần chờ đợi... Có lẽ anh đang dần tránh ta. Bởi vì không thể nào đáp lại được, nên anh không muốn gieo vào ta niềm tin hay bất kỳ sự hy vọng nào nữa. Hay là vì nơi ấy đã có người cho anh chia sẻ lòng mình? Thế mà lại bảo ta đợi, bảo ta cho anh thời gian... Chờ làm gì một người không nhớ đến ta? Chờ làm gì một câu hứa bâng quơ mà người không hề nhớ?? "Em chờ đợi là để được yêu? Hay là chờ đợi để nhận sự kết thúc khi chưa hề có một sự khởi đầu???" Biết là vô vọng, nhưng lại không thể ngừng được. Biết là ngõ cụt, nhưng vẫn cứ đi... Đã bao lần ta muốn quên, nhưng rồi lại nhớ. Đã bao lần người hứa, rồi lại quên... Quên và Nhớ - lênh đênh hai chiều nghiệt ngã... Chống chếnh cả hai.....
Những ngày này, cảm giác thật tệ... Ta muốn gọi anh biết bao, nhưng rồi lại sợ những tiếng nhạc vang lên một lúc rồi ngừng. Muốn nhắn tin, nhưng rồi lại sợ sự im lặng kéo dài. Tha thiết mong chờ cuộc gặp mặt, nhưng rồi lại sợ đó sẽ là lần gặp cuối cùng..... Chờ đợi? - Bỏ cuộc? - Mâu thuẫn cứ lớn dần... làm ta đôi lúc muốn phát điên lên được. Nếu một ngày nào đấy thật sự không còn anh bên ta, ta sẽ trở nên con người thế nào? Niềm vui, nỗi buồn, nụ cười và cả nước mắt... ta đã dành hết cho anh. Nếu một ngày anh thật sự đi mất, có lẽ ta sẽ trơ người ra đấy... có lẽ thế... ta sẽ không khóc nữa... và gương mặt chỉ là những nụ cười buồn... Nếu một ngày anh đi mất.... có lẽ... ta sẽ không còn là ta nữa.....