"Có những điều tưởng như đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu được, có những chuyện nếu bỏ qua và làm lại từ đầu sẽ tốt hơn là tiếp tục, nhưng không phải ai cũng làm được."
Trong kinh Phật có lời dạy rằng “quay đầu là bờ” ý nói con người không nên cố chấp mãi, thuận theo lẽ trời thì việc gì rồi cũng sẽ can qua.
Có những điều tưởng như đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu được…
Chia tay cũng là yêu…
Hạnh phúc là nhìn thấy sự yêu thương xung quanh mình. Yêu là cho và nhận !
Nếu như ta chợt nhận ra , ta sinh ra không phải là để cho nhau ! Thì ta dừng lại !
Khi cả hai không thể đi chung trên một con đường, thì có lẽ chia tay là tốt nhất, nhưng tình yêu cũng cần thử thách, khi mình còn có thể cố gắng thì cũng đừng nên từ bỏ
Đúng là anh nghỉ về chuyện này rất nhiều, sợ một ngày nào đó sẻ làm em phải tổn thương thêm một lần nữa. Anh không muốn mình là người trao cho em niềm tin, hy vọng và cũng là người tước mất hy vọng, làm em mất lòng tin vào tin yêu.
Anh rất sợ điều đó em có biết không
Buông tay nhau ra anh nhé!
Cuối tháng 12 . Trời mùa đông lạnh và xám xịt. Một cơn gió vừa ùa đến mang theo hơi ẩm góp nhặt dọc đường ….“Em xin lỗi , em nghĩ là chúng ta nên chia tay …”
Chiều thứ 7. Trên những phố , một vòng tay ôm hờ. Trên những phố, đôi bàn tay nắm nhẹ. Trên những phố, từng vòng xe lăn mãi…
“Anh có thể biết lý do không ? ”
“Em không biết nữa. Yêu nhau không cần lý do, chia tay cũng vậy thôi anh à!”
Gió vẫn thổi xuyên vòm lá, mơn man trên mặt hồ, mênh mang đem theo cảm giác chuếnh choáng cùng những câu hỏi ” Tại sao ” kéo dài mãi…
Nước mắt em rơi trong mưa…
Gió nếu với đám mây chiều mà sao thấy mây bay hoài; nắng nếu với buổi hoàng hôn mà hoàng hôn chìm trong tối em nếu với một bóng hình mà người mãi xa xôi; em cố nếu với bàn tay sao tay mình cô đơn quá; chân nếu với bước chân mà dấu chân cứ mãi độc hành; Một giấc mơ nếu cứ cố mơ mà thức giấc thấy mình rã rời một giọng nói. Một đôi mắt sẽ khát cháy một đôi môi chờ đợi nếu với một đời ta hi vọng; hi vọng kia tan chảy theo thời gian ta vẫn cố với một ngày vui nhưng nỗi buồn sao còn ngự trị.
Buồn mà cũng chẳng biết mình phải làm gì….
Cuối tuần quyết định một mình ra biển… Chuyển 2 lần xe, mệt mỏi và buồn bã, em đã đứng trứoc biển… Biển bình yên và phẳng lặng quá mà sao trong lòng thấy như đang dâng trào những cơn bão biển….
Mỗi khi buồn em đều nghĩ đến biển, đứng trước biển em thấy lòng mình thanh thản và bình lặng hơn…Biển của em…
Đứng đó một mình để cảm nhận tất cả những gì biển dành cho và để gửi lại nơi biển những nhớ nhung, yêu thương và cả những nỗi đau của tình yêu duy nhất đã xa…
Đến bên biển một ngày đông.
Người vẫn đang ở đó, đang hiện hữu trong cuộc sống của em, không cần nói lời chia tay mà một kết thúc buồn như hiện ra trước mắt…. Tình yêu giống như ảo ảnh không gian 3 chiều, rất gần ngay trong tầm tay thôi mà khi đưa tay ra để nắm lấy thì dường như nó lại tan biến vào hư vô…
Đã biết không thể ở bên nhau, không thể cùng nhau đến suốt cuộc đời. Mãi mãi chúng ta chỉ là hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi song song mãi mãi…
Tại sao lại là rời xa mà không phải là đến bên để cảm nhận, để níu kéo tình yêu của mình??? Ta chẳng nên níu kéo những gì không thuộc về nhau. Em không còn giống ngày hôm qua nữa.
Từng cơn gió biển thổi vào lòng em lạnh buốt, trả lại cho em những khoảng lặng bình yên.
Biển vẫn bình yên từng cơn sóng nhè nhẹ như vỗ về xua đi nỗi buồn đang tràn ngập tràn trong lòng người…Đưa tay vẽ vu vơ những dòng chữ trên cát như muốn kể với biển một chuyện tình đẹp nhưng buồn đau…Một cơn sóng ùa vào cuốn trôi tất cả ra biển… Biển sẽ mang nỗi buồn đi thật xa…duy chỉ có tình yêu là ở lại… mãi mãi trong lòng biển với những cơn “bão biển yêu thương”.
Ngày mai đây khi trở về em là một con người mới, sống vui vẻ, vô tư, để lại cho biển tất cả yêu thương, hờn giận,…
“Có một thứ tình yêu gọi là chia tay
Vì yêu, mà từ bỏ thiên trường địa cửu
Em ra đi bình yên để anh có tất cả
Hãy để tình yêu chân thật giúp em nói lời chia tay”