Ngồi thu xếp đồ đạc mà lòng anh như lửa đốt. Không hiểu ở nhà có chuyện gì không mà ông cụ gọi điện bắt anh về gấp. Công việc thì đang lu bù thế này, hay là anh lại ốm đau gì rồi. Lòng anh bồn chồn không yên. Không kịp chào cô bạn gái mới quen, sáng hôm ấy anh bắt xe về quê.
Anh là con một. Bố anh là một người nghiêm khắc có phần phong kiến. Ông được đào tạo trong quân ngũ và cũng muốn anh mang phong cách của một người lính. thì khác, bà sống thoáng và chiều anh hết mực nhưng bà bị mắc một c bệnh nan y về đường hô hấp, cuộc sống khá vất vả và ốm đau luôn. Anh được hai con người của hai thời đại dạy dỗ và chăm sóc để rồi lơn lên thành một chàng trai khá thành công. Và anh biết ơn bố mình vô cùng, họ không chỉ cho anh hình hài, học vấn mà còn là cả tính cách và niềm tin. Anh luôn tự hứa sẽ không một lần trái ý họ.
…
Xe dừng bánh trước cửa c nhà quen thuộc, c nhà đã gắn bó với anh suốt thời thơ ấu, biết bao kỉ niệm buồn vui. Anh vội vàng chạy vào nhà. Bố anh đang ngồi nói chuyện rất bình thường, như mọi ngày và như không có chuyện gì xảy ra cả. Anh thở phào nhẹ nhõm, chạy vào chào các cụ. Anh lại hồn nhiên sà vào lòng , lại trò chuyện rôm rả với bố như ngày xưa. Bỗng như sực nhớ ra điều gì anh hỏi bố:
-Ah,mà có chuyện gì bố gọi con về gấp thế?
-Chuyện cưới vợ cho con!
…
Thế là anh thành một thằng đàn ông có gia đình. Ngồi trong quán café một mình mà anh vẫn còn thấy hẫng hụt và bất ngờ thế nào. Vợ anh là một cô gái hiền lành, đảm đang, tuy không xinh xắn nhưng anh thật sự không có gì chê bai cô cả. Chỉ có một điều, đó là anh không yêu cô hay là chưa yêu, anh không biết. Thật buồn cười nhưng chỉ vì một lý do đơn giản anh nghe lời bố anh. Anh không muốn các cụ buồn lòng.Hai gia đình đã nói chuyện từ khi anh và cô còn bé lắm. Cô cũng giống như anh, thương bố thương nhưng khác anh, cô chưa có một cuộc tình và anh dường như là người đàn ông đầu tiên, cũng là duy nhất của cô. Anh và cô đã bắt đầu một đám cưới như thế.
Một gia đình không có cãi vã, không có giận hờn, cũng ít tiếng cười. Cô chăm sóc anh đúng như một người vợ yêu chồng hết mực. Cô không hỏi anh nhiều, cô tôn trọng sự tự do của anh, sẵn sàng sẻ chia mọi chuyện với anh. Vẫn đợi anh mỗi buổi chiều đi làm về muộn. Anh không một lần to tiếng, anh chấp nhận cuộc sống với một người vợ anh không yêu, khi bên cạnh biết bao cô gái xinh đẹp lượn lờ xung quanh. Anh tìm vào café và những buổi chiều một mình trong quán cóc ven bờ hồ, thả hồn vào những con sóng. Một buổi chiều không nắng, thảng hoặc anh đột nhiên muốn rủ cô đi cùng nhưng rồi lại thôi. Cuộc sống của anh và cô như những gợn sóng trên mặt hồ. Anh tự hỏi mình hạnh phúc ở đâu?
Cô đã về quê được hai ngày để chuận bị sinh em bé. Anh cảm thấy ngôi nhà trống trải kì lạ. Cái cảm giác anh chưa bao giờ có… Anh ngạc nhiên nhận ra mỗi chiều café về nhà lại thiếu mất cái gì đó. Anh cảm thấy sự nhạt nhẽo trong những bữa cơm tự nấu. Anh thấy thiếu mất hình bóng ai đó mỗi khi đêm về. Anh chợt thấy mặt hồ bỗng nhiên lặng im. Thật buồn!
Anh chợt hiểu ra!Ngày hôm sau anh thu xếp công việc và lên xe về quê…
Anh ôm cô vào lòng mừng rỡ và xúc động
-Không hiểu tự bao giờ anh yêu em mất rồi, vợ ơi!
-Đó là từ khi em nhận ra mình không thể thiếu anh, chồng ạ!
…
Chiều!
Trời trong xanh, nắng hoàng hôn gượng gạo, mặt hồ lại gợn những con sóng nhỏ. Quán café van hồ có một cặp vợ chồng trẻ ngồi bên nhau. Họ cười họ nói cho thỏa những ngày họ lạc nhau trong những buổi chiều không nắng. Anh cũng hiểu ra rằng hạnh phúc ở ngay bên anh.
…
Đứa bé lên một tuổi. Công ty cho 1 suất học tiến sĩ 4 năm ở nước ngoài. Cô không nói gì, chỉ có một sự lo lắng mơ hồ. Anh vui mừng chuẩn bị hành trang cho một cuộc chơi mới.
Hôm anh đi, trời mưa to. Đứa trẻ khóc nhiều hơn mọi ngày. Cô không nói gì. Anh nhìn người vợ hiền lành của mình, bất giác mỉm cười.
- Yên tâm đi vợ yêu, anh sẽ trở về nguyên vẹn…
…
Sáu tháng sau,
Cô nhận được tin anh đang có một người khác. Cô không tin, anh chỉ cười và nói:
-Yên tâm đi vợ yêu. Anh vẫn là anh mà!
-Vâng, em tin mà, chồng yêu!
Và câu chuyện của họ lại vui vẻ như những ngày tháng ngồi café ven hồ.
Một năm sau
-Anh vẫn bình thường chứ?
-Ừ. Em vẫn ổn chứ?
-Ừ!
Câu chuyện của họ dừng lại ở đó
Lại sáu tháng nữa
Cô không nói gì, anh không nói gì
Hai năm sau
Cô hiểu là thời gian không thể giữ anh lại cho riêng cô được. Thật buồn cười vì cô cứ tin vào sự chung thủy của những gã đàn ông…
Cô buồn, cô khóc. Nhưng đứa trẻ không còn khóc nhiều như trước nữa. Cuộc sống của cô thay đổi. Không còn là một cô gái hiền lành nữa, cô trưởng thành hơn trong cái thành phố ồn ào này, cứng rắn hơn. Có những người đến với cô, nhưng cô không chọn một ai trong số họ cả.. Cô không còn tin vào đàn ông hay là cô không thể đến với 1 người nào khác ngoài anh. Ngay cả đến cô cũng không trả lời được. Cô đã khác xưa rồi. Mâu thuẫn trong con người cô nhiều hơn xưa.
Đứa trẻ cũng lớn hơn trước một chút
Anh bỏ ngang khóa học của mình. Anh biết những gì anh đã làm trong 2 năm qua đã quá ngu ngốc. Anh tự biến mình trở thành kẻ phản bội chỉ vì sự thiếu thốn tình cảm, cái sự thiếu thốn vô lý mà những thằng đàn ông như anh đặt ra cho bản thân.
Hai năm, đủ để anh hiểu ra mình là ai, mình cần gì.
Hai năm, đủ để anh hiểu rằng thật khó để có được sự tha thứ từ cô.
Hai năm ,đủ để anh nhận ra trái tim mình đã quá quen với một hình ảnh cô, hiền lành, dịu dàng, đáng yêu. Anh muốn quay trở lại mái nhà của mình…
Anh hiểu hạnh phúc của anh là ở đâu.
Cô gặp lại anh.Cô không ngờ anh lại bỏ dở dang việc học hành, cô cảm động nhiều hơn là trách cứ anh. Nhưng cô không thể quay lại với anh, chính cô cũng không hiểu vì sao lại như thế. Cô giờ đã không còn là cô gái hiền lành dịu dàng của anh nữa rồi. Cô đã có một vị trí mới trong xã hội, có một cuộc sống mới, có những mối quan hệ mới.
Đứa trẻ dường như đã biết về một người đàn ông mà nó có thể gọi là cha.
…
Anh, một lần nữa lại ra đi. Anh bất ngờ khi gặp lại cô, nhưng anh không thể trách cứ cô điều gì, tất cả là do anh đã gây ra cho cô. Anh muốn quay lại với cô nhưng người vợ của anh bây giờ không còn là một cô gái như ngày xưa nữa. Những ngày bên cô, anh thấy hạnh phúc nhiều lắm nhưng không phải là hạnh phúc mà anh mong đợi. Anh biết mình không thể quên được hình ảnh cô, nhưng không phải cô bây giờ mà là hình ảnh cô ba năm về trước. Thật kì lạ khi anh đã bỏ người con gái ấy để ra đi, giờ lại bỏ cô một lần nữa.
Lần này không có nhiều người buồn, không có nhiều nước mắt. Không có nhiều sự im lặng như ngày xưa. Cô bình thản đón nhận ngày anh ra đi. Anh lại lang thang tìm hình ảnh người vợ hiền ngày xưa. Cho đến bây giờ anh vẫn không biết, không tin mình lại yêu một hình ảnh không còn tồn tại.
Anh lại tự hỏi hạnh phúc ở đâu?
Đứa trẻ vẫn ngày ngày lớn lên. Và nó sống hạnh phúc với nó, với người mà nó bảo có thể gọi là cha và với một đứa em gái xinh xắn kém nó 4 tuổi....