ông không đi tìm con xem nó là trai hay gái... sống chết ra sao... rồi ông còn lấy vợ khác nữa... Ha! Ha! Ông đáng tội lắm...
Johnny hét lên kinh hoàng khi thấy những móng tay nhọn hoắt giơ lên cao, từ từ tiến về phía mình. Ông bỏ chạy về phòng, lay vợ dậy:
Quỷ, bà ơi... có quỷ...
Không biết do ai mà đèn trong toàn bộ gian nhà lại bật sáng, lúc ấy người vợ choàng tỉnh và hết sức ngạc nhiên.
Chuyện gì thế anh?
... Quỷ... nó ở ngoài kia...
Kip càu nhàu:
Quỷ? Anh làm sao thế? Đèn sáng thế này thì quỷ ở đâu ra?
Lạ thật. Lúc nãy đèn trong phòng đã tắt kia mà...
Anh mơ ngủ thôi. Nằm xuống ngủ tiếp đi anh.
Rồi Kip thiếp ngủ, Johnny Troix đành chịu: "sức đàn bà trẻ mà...". Nhưng ông thì chẳng tài nào chợp mắt được. Nửa giờ sau, lúc ông cảm thấy hết sức mỏi mệt thì ở nhà ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng rên rỉ.
Johnny Troix bật dậy lay Kip.
Bà ơi... dậy đi... có quỷ.
Gì vậy anh?
Này... Bà... lắng nghe đi Kip. Không còn nghi ngờ gì nữa...
Kip lắng nghe và quả thật, bên ngoài có tiếng rên rỉ thậm chí lại gào lên thật đáng sợ.
Nhưng Kip không tin.
Nếu có quỷ thì ít nhất em và anh cũng ohải xem chuyện gì xảy ra chứ? Đi, mình ra ngoài xem sao.
Nhưng khi hai người đi tới phòng ngoài thì ra tiếng gào thét kia hình như là của... một bộ phim đang chiếu trên ti-vi. Kip bật cười ngặt nghẽo:
Ôi! Hoá ra đây là quỷ của anh chớ gì? Ông ơi, ông quên tắt ti-vi rồi lại sợ hoảng lên khi ti-vi chiếu phim kinh dị. Em đi ngủ đây và anh nhớ, đừng gọi em nữa, em không thức dậy đâu. Chúc ngủ ngon, anh yêu...
Johnny Troix bán tín bán nghi. "Mình đâu có ngủ mê, không hiểu sao lạ lùng thế..."
Giữa đêm, Johnny Troix thức giấc lần nữa, ông quờ tay sang bên, không thấy Kip đâu. Đèn trong phòng tắt tự lúc nào, và ông hết sức lo lắng khi nhận ra chỗ nằm lạ hơn bình thường: ghế sa-lon ngoài phòng khách chứ không phải giường ngủ. Johnny Troix vừa quơ tay lên phía trên đầu thì chạm phải một bàn tay giá lạnh mà ông đoan chắc là của người chết. Ông bật ra khỏi ghế khi nhìn kỹ đó là một người đàn bà - người tình cũ - và cũng là bóng ma đã hành hạ ông gần như suốt đêm.
Chúa ơi! Tha cho tôi...
Tha? Ông... không nhớ là ông đã... giết tôi ra sao hả?
Tôi... tôi chỉ lỡ tay... tại em ép tôi quá. Em dồn tôi vào chân tường khi bảo rằng sẽ tố cáo tôi với cảnh sát... Tôi... không ngờ cớ sự xảy ra như thế!...
Đột ngột, đèn trong phòng lại tắt. Rồi đèn lại tự nhiên sáng lên, Johnny Troix không còn thấy trong phòng có ai cả. Tất cả rơi vào khoảng không tĩnh lặng đến ghê rợn. Hết chịu nổi nữa, Johnny Troix nhấc điện thoại gọi cảnh sát.
Cũng giống như đối với Kip, cảnh sát vẫn chẳng tìm thấy gì. Họ hỏi Kip:
Thưa bà, bà có thấy gì không?
Kip thực thà đáp:
Tôi chẳng nghe thấy gì hết. Chắc là ông nhà tôi ngủ mê đấy.
Viên cảnh sát vừa đi ra vừa lẩm bẩm, giọng không giấu được vẻ giễu cợt:
Thấy chưa. "Đó là hậu quả của việc già mà còn ham vợ trẻ". Chả trách...
Đêm sau, rồi đêm sau nữa, tình trạng cứ lặp lại như cũ. Buổi tối Johnny Troix cảm thấy kinh sợ bao nhiêu thì ban ngày lại cáu gắt bấy nhiêu.