Trong tấm hình chụp kỷ niệm lớp năm của tớ, giữa đám trẻ con đứa nào cũng gắng sức vươn cổ, thò mặt lên phía trước, có một nhân vật chỉ xuất hiện một nửa. Đó là thằng Cà Chua. ở khoảng trống mà thằng Cà Chua kéo dãn, là hai cánh tay của nó và tớ, với hai bàn tay dính chặt vào nhau.
Hồi đó, khi cô giáo phát ảnh, tụi trong lớp xôn xao: “Nhỏ Kim Hà cầm tay thằng Cà Chua kìa!”. Tớ khóc oà lên: “Đâu có!”. Tụi bạn xoay qua hỏi Cà Chua: “Ê, sao mày dám cầm tay nhỏ Hà vậy?” Thằng nhóc tỉnh bơ: “Tao cầm tay nó hồi nào. Tự nó cầm tay tao đó!” Mấy chục cái miệng đồng thanh: “Thiệt không?”. Thằng bạn nhổ một tí nước miếng vào ngón tay trỏ, đưa lên cao: “Thề đó!” Đám bạn ồ lên, mắt đứa nào đứa nấy tròn xoe.
Tớ biết đánh vần, biết tô chữ trước khi vào lớp một. Thế nhưng trong lớp, tớ hầu như chẳng buồn chơi với ai. Giờ chơi, tớ ngồi im trong lớp, mút ngón tay. Tớ vừa sợ hãi, vừa khó chịu nếu có bạn nào lân la tới gần. Mẹ và cô giáo lo quá, tìm một đứa bạn mạnh dạn, hay nói chuyện chuyển lên ngồi cạnh tớ. Đó là thằng Cà Chua.
Da Cà Chua khét nắng, đi học nó đánh cái quần soọc để lộ hai đầu gối đen nhẻm như hai củ khoai mỡ. Cà Chua học hành lèng èng, chuyên gia nói leo và chọc phá người khác. Tớ còn nhớ cuối năm lớp một, đang giờ tập viết, bỗng dưng nghe một mùi gì hết sức kinh khủng. Lớp nhao nhác, đứa này nhìn đứa kia nghi ngờ. Cô giáo cầm thước đi từ đầu đến cuối lớp. Ngang qua bàn tớ, cô dừng lại. Cả tớ và Cà Chua đều bịt chặt mũi. Cô gõ thước xuống bàn: “Em nào bậy trong quần?”. Thằng Cà Chua lại chỉ tay sang tớ: “Bạn Hà đó, cô!” Tớ bị lôi ra, phết nhẹ một roi. Tuy nhiên, khi lôi tớ xuống nhà tắm, cô phát hiện mình nhầm. Quay trở lại lớp, cô mới nhận ra thằng học trò nhỏ láu cá đã bưng quần chạy mất hút. Ngày hôm sau, Cà Chua vào lớp, chẳng hề mắc cỡ. Nó lại còn vênh mặt nói với tớ: “Có chuyện gì thì mày cũng phải biết mở miệng tự bảo vệ chứ!! Im lìm vậy, bị ăn đòn là đáng đời lắm!”
Lên lớp, tớ bạo dạn hơn chút xíu. Giờ chơi, tớ chơi xếp hạt me với mấy bạn gái hiền hiền. Đang chơi, bất thần thằng Cà Chua lao vút tới, quơ tay hốt gọn nắm hạt me. Bị giựt đồ chơi, tớ âm ỉ giận. Nhưng, tính nhút nhát, tớ chẳng dám làm gì. Tuy vậy, một lần nọ, bị Cà Chua lấy hết số đá thảy lò cò, thì tớ chồm dậy, rượt theo. Đúng lúc tớ sắp tóm được, nó lách người vụt đi. Tớ ngã sấp, cắm mũi vào một đống cát. Vô lớp, Cà Chua nhe răng cười: “Mày khá lên rồi đó, bớt nhát gan rồi!”.
Vượt qua những trò tai quái của Cà Chua, tớ dần trở thành một cô nhóc cứng cáp. Cà Chua cũng ít chọc phá tớ hơn. Thỉnh thoảng, nó nhìn tớ, cười. Nhưng tớ hếch cằm lên trời. Ngày cuối cấp, cả lớp tụ tập chụp ảnh kỷ niệm. Ai cũng diện đẹp. Bỗng, Cà Chua từ đâu lao tới, giật kẹp tóc gắn ngôi sao của tớ. Tớ ré lên, túm lấy Cà Chua, và dính luôn một loại keo bột khiến tay tớ dính chặt vào tay tên bạn láu lỉnh, không sao gỡ ra.
Bây giờ lớn rồi, tớ vẫn thích xem lại tấm ảnh đặc biệt có thằng bạn đặc biệt, người đã khiến tớ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Dù điều đó, mãi sau này tớ mới nhận ra.