Tôi mỉm cười bước vào Bum Cafe. Ánh sáng vàng nhẹ hòa cùng màu nắng nhạt sau cơn mưa đầu hè. Lướt qua khuôn mặt của những người bạn mới. Học cùng trường suốt ba năm nên tôi cũng không thấy ai quá lạ lẫm...
Phong
- Chào :)
Tôi mỉm cười bước vào Bum Cafe. Ánh sáng vàng nhẹ hòa cùng màu nắng nhạt sau cơn mưa đầu hè. Lướt qua khuôn mặt của những người bạn mới. Học cùng trường suốt ba năm nên tôi cũng không thấy ai quá lạ lẫm. Đây là buổi tập đầu tiên cho tiết mục văn nghệ cuối cùng vào ngày bế giảng. Ngồi đây toàn là giọng ca họa mi của các lớp, có đứa đã quen mặt trên sân khấu trường, cũng có đứa hôm nay tôi mới biết. Sau màn làm quen tíu tít rồi thiết kế ý tưởng cho phần trình diễn vào hai tuần nữa, Chi “leader” bắt đầu “chia đôi”:
- Theo kế hoạch thì sẽ có tám người tham gia, nhưng Thảo Nguyên và Cao Anh không đến tập hôm nay được. Để cho chúng nó làm một đôi đi. Còn lại ba chàng với ba nàng ở đây, ai muốn hát với ai thì nhận partner luôn nào!
- Thảo Minh với Vũ áo xanh xì tin! - cô bạn trắng trẻo học cạnh lớp tôi lên tiếng trước.
- Ok. Thế Quân hát với Chi đi! Uhm…còn ai nhỉ? Linh với Phong nhé ! Phong kia ông tập trung vào đây, đừng chơi snake nữa.
Tôi đưa mắt nhìn cậu bạn áo hồng ngồi góc trong - người sẽ hát đôi với tôi.
Điều đặc biệt nhất tôi cảm nhận được lúc ấy ko phải cái áo màu hồng hay nụ cười ngây ngô đến..ngờ ngệch của cậu ta. Tôi đóng băng vài giây trước cái tên!
Phong. Phải chăng là một mảnh ghép hoàn hảo mà tôi vẫn chờ đợi?
Phong Linh
Tôi luôn thích thú tự nhận mình là linh hồn của gió (cái tên nói lên tất cả). Trong cuộc sống ngập tràn cảm xúc của mình, tôi thỉnh thoảng cứ hình tượng hóa mọi thứ xung quanh. Chẳng hạn như thuở ấu thơ tôi luôn coi thằng Gà bạn thân là… hoàng tử chỉ vì nó có cái xe đạp màu trắng và hay đọc truyện cổ tích cho tôi nghe. Kéo theo đó là ti tỉ những tưởng tượng ngớ ngẩn khác làm tôi thỉnh thoảng giống một đứa lãng mạn mộng mơ này nọ, mà tôi thì không thích như thế, hức!
Lần này vẫn không ngoại lệ…
Âm thanh leng keng trong vắt của chuông gió bên cửa sổ ru tôi vào dòng suy nghĩ miên man. Tôi nhớ đến Phong. Đã 18 tuổi, 15 năm đi học (kể cả 3 năm mẫu giáo), gặp gỡ và quen biết rất nhiều người, nhưng tôi chưa từng gặp ai tên Phong cả. Cậu ấy là cơn gió đầu tiên… và mảnh linh hồn của gió hình như đang rung khe khẽ thì phải - tôi thầm nghĩ rồi tự cười một mình.
Thôi thì tạm thời tôi sẽ gọi cậu ấy là cơn gió lạ. Còn quá nhiều điều cần thời gian để có thể hiểu hết, nhỡ đâu lại là… gió độc thì sao, huhu.