THPTNHONTRACH.CO.CC
HS-NT.CO.CC

Nơi lưu giữ kỉ niệm của học sinh trường THPT Nhơn Trạch

 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Bạn tôi và những nụ cười

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
coolprince9x

coolprince9x


Tổng số bài gửi : 124
Join date : 17/07/2010
Age : 31
Đến từ : Nhơn Trạch

Bạn tôi và những nụ cười  Empty
Bài gửiTiêu đề: Bạn tôi và những nụ cười    Bạn tôi và những nụ cười  Empty2010-08-07, 10:06

Nộp đơn xong ra về, tôi không thể nào quên được nụ cười thân thiện của bạn, dù rằng chúng ta chưa quen nhau, nụ cười khiến tôi cảm thấy an tâm, thoải mái, cho dù chưa biết đơn xin của tôi có được chấp nhận không.

Vào làm việc tại cơ quan, tôi vẫn gặp bạn mỗi ngày nhưng không có gì đặc biệt.

Khi tôi có gia đình, mang bụng bầu lớn, không còn đi xe được nữa, mỗi chiều ra về tôi thường vào phòng thường trực chờ xe đón. Tôi và bạn có chung một niềm vui giống nhau, cả hai cùng đang mang thai, hai cái thai lớn gần như nhau. Hai chúng ta nói chuyện rôm rả mỗi ngày bởi cùng một hoàn cảnh, một niềm vui, buồn lo như nhau. Rồi tôi sinh con trước bạn một tháng. Và từ đó bận bịu con cái cả hai không còn dịp gặp nhau nữa. Bạn rời cơ quan đi nơi khác.

Thỉnh thoảng, có dịp tôi ghé qua cơ quan bạn thăm bạn. Thỉnh thoảng, cả hai hẹn gặp nhau.

Bạn lại trở về cơ quan làm việc, tôi và bạn có dịp gặp nhau thường xuyên hơn. Mỗi khi có chuyện không biết nói với ai, tôi qua phòng bạn kể cho bạn nghe, bởi biết rằng câu chuyện sẽ không lọt sang tai người khác. Cả hai vẫn có cùng một nỗi lo như nhau vì có hai đứa con bằng tuổi nhau.

Và tôi chuyển sang làm việc cùng phòng với bạn, cả hai gặp nhau mỗi ngày, kể cho nhau nghe mọi chuyện của nhau. Tôi biết rõ mọi chuyện của bạn, gia đình bạn, cũng như bạn biết rất rõ mọi chuyện của tôi. Và càng thân hơn khi hai đứa con của cả hai học lớp 12, thầy dạy thêm của con tôi cũng là thầy dạy thêm của con bạn, cả hai càng ngày càng có nhiều chuyện chung với nhau, cùng nhau chọn trường đại học cho con thi vào, cùng niềm lo lắng chở con đi thi, chờ kết quả, làm hồ sơ nhập học...

Tháng 9-2009, bạn bắt đầu than thở kêu đau ở lưng, tôi cũng lắng nghe, chia sẻ nhưng không lưu ý nhiều. Điều này khiến tôi sau này ân hận mãi vì đã lơ là. Tuy đau nhưng bạn vẫn cố gắng chịu đựng, vẫn đi làm, vẫn lo lắng cho gia đình, cơm nước, đưa đón con, làm mọi việc như bình thường. Bởi từ trước đến giờ bạn luôn là người lo toan tất cả mọi chuyện trong gia đình, rất chiều chồng, chiều con, luôn lo lắng sợ người khác làm thay không tốt.

Trong cơ quan, bạn là người lúc nào cũng muốn làm vui lòng người khác, không muốn làm mất lòng ai. Trong công việc, bạn luôn cố gắng chu toàn, không muốn người khác phải bận tâm vì mình. Bạn luôn cố gắng chịu đựng, không kêu than, nụ cười luôn nở trên môi, vì vậy bạn bè xung quanh không ai ngờ rằng bạn đau đớn như thế nào.

Nhưng đến lúc bạn không thể chịu đựng, phải vào bệnh viện, chỉ vào bệnh viện vài ngày bạn không còn đi lại được và bắt đầu những chuỗi ngày nằm suốt trên giường. Mọi người đến thăm vẫn nhìn thấy nụ cười của bạn, dù nụ cười có bớt tươi hơn, hơi gượng gạo và thoáng một chút mệt mỏi. Ai cũng an tâm ra về vì cho rằng bạn vẫn lạc quan, mạnh mẽ. Nhưng tôi hiểu rằng chắc chắn đêm đêm nằm một mình, nghĩ đến gia đình, đến hai đứa con, bạn sẽ âm thầm khóc.

Bạn là thế, chẳng bao giờ muốn mọi người xung quanh lo lắng về mình, luôn che giấu và chịu đựng... Chỉ khi nghe bạn nói qua điện thoại, tôi mới cảm thấy giọng nói bạn mệt mỏi và yếu hơn rất nhiều.

Tối tối về nhà, tôi vào bếp làm cơm cho cả nhà ăn và lại nghĩ đến bạn, bạn đang mong được vất vả như tôi và bao người khác mà không thể, bởi niềm vui của bạn là được nấu cơm ngon cho chồng con ăn mỗi ngày. Thế mà bạn đang phải nằm một chỗ trên giường, không thể đứng dậy được. Nghĩ đến bạn, tôi thấm thía rằng mình đang hạnh phúc, còn vất vả là còn hạnh phúc.

Càng ngày bệnh càng nặng hơn, càng ngày bạn phải chịu đau đớn nhiều hơn, thường xuyên dùng thuốc giảm đau liều cao, khi thuốc hết tác dụng bạn đau đớn vô cùng, thế mà lúc mọi người đến thăm bạn vẫn luôn nở nụ cười.

Con gái bạn kể đêm đêm bạn thường khóc và kêu lên vì đau đớn. Tôi hiểu, bởi năm ngoái mẹ tôi cũng bị gãy xương bả vai, tối đến là bà rên rỉ, khóc lóc vì đau, nhưng cái đau của mẹ tôi chỉ bằng một phần nhỏ cái đau của bạn. Cả người bệnh lẫn người nuôi bệnh đều khổ tâm, đau xót và đứt từng khúc ruột… Bạn ăn ngủ không được nên sức khỏe ngày một yếu đi, người còn da bọc xương, chỉ có khuôn mặt do nằm nên đỡ thấy ốm.

Tôi biết điều bạn buồn nhất là T.T., thằng bé mới bảy tuổi, còn quá thơ dại, chưa hiểu gì. Thấy chị của bạn cũng vừa mổ hai tuần đã đến thăm bạn được nên cu cậu thắc mắc: "Sao dì C. cũng mổ như mẹ mà hai tuần đã đi lại được, còn mẹ nằm hoài không đi được?". Nghe lời con trẻ chắc bạn sẽ đau lòng lắm, có lẽ T.T. sẽ là động lực giúp bạn vượt qua nỗi đau, cố gắng gượng sống để được nhìn thấy con.

Sáu tháng trời nằm suốt trên giường và cuối cùng việc gì đến đã đến. Vào ngày lễ của cơ quan, buổi chiều lên họp mặt ăn uống, tôi nghe một số người đến thăm bạn lúc buổi trưa kể lại bạn vừa đi cấp cứu về... Đầu tuần, chúng tôi cố gắng ghé thăm bạn, bạn phải thở oxy suốt ngày, hơi thở dồn dập, nặng nề, chỉ nhìn mọi người một lúc rồi lại nhắm mắt vì quá mệt mỏi. Bạn cố gắng nói vài câu nhưng ai cũng ngăn không cho bạn nói, biết rằng bạn đang rất mệt, chỉ cần đến nhìn mặt nhau là đủ.

Bạn nắm chặt tay tôi thật lâu như muốn nói lời từ biệt, có lẽ bạn đã hiểu sức lực mình đã cạn kiệt. Tôi muốn nắm chặt tay bạn thật lâu, muốn ở lại cùng bạn lâu hơn nhưng không thể, bởi phải để cho bạn được nghỉ ngơi. Ngay tối hôm đó bạn phải vào bệnh viện cấp cứu. Bạn lịm dần đi, mỗi lúc càng yếu hơn. Chiều hôm sau tôi cùng bạn bè vào bệnh viện thăm bạn, cũng là lúc bệnh viện cho bạn về nhà, chúng tôi theo bạn về, nắm tay bạn chào lần cuối, nhờ có chích thuốc hồi dương nên bạn còn nhận thức được và tiếp tục kêu rên vì đau.

Tối đang ở cơ quan, thấy điện thoại reng liên tục, tôi hiểu đã đến lúc…

Tôi tiếc đã không ghi âm lại những cuộc điện thoại nói chuyện với bạn những ngày cuối, tôi chỉ giữ được duy nhất một tin nhắn của bạn, nhắn nhủ nhớ mọi người vì lâu không gặp… Bây giờ tôi không được gặp bạn nữa, nhưng tôi tin rằng bạn vẫn có thể nhìn thấy tôi, các bạn bè và người thân của bạn.
Về Đầu Trang Go down
lonely_oboy

lonely_oboy


Tổng số bài gửi : 12
Join date : 21/07/2010
Age : 31

Bạn tôi và những nụ cười  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bạn tôi và những nụ cười    Bạn tôi và những nụ cười  Empty2010-08-07, 15:30

(oo)
Về Đầu Trang Go down
 
Bạn tôi và những nụ cười
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» A3 Những Ngày Cuối Năm
» Những câu trả lời" cười ra nước mắt" của học sinh
» Detective Conan The Movie (14/14) - 14 New
» Detective Conan Movie 05 - Những giây cuối cùng tới thiên đường
» Truyện Cười Vova...Đọc k cười k ăn tiền...

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
THPTNHONTRACH.CO.CC
HS-NT.CO.CC
 :: Tin Tức - Sự Kiện :: Tin Hot Hằng Ngày Của Trường THPT Nhơn Trạch :: Hot Teen
-
Chuyển đến 
Free forum | Kinh tế, Luật, Tài chính | Company | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất