Như cách chúng ta đã thôi nhìn nhau trong những mùa dài
Sự im lặng tràn đầy vị kỉ
Như cách chúng ta dùng thời gian cho những gì vô nghĩa lí
Để mà quên nhau…
Như cách chúng ta đã đẩy vòng tay ra xa cách nhau
Những cái cười nhạt nhẽo
Thì có gì là trầm trọng đâu, con tim không khô héo
Chỉ đôi lần nhận thấy ta đã ít cười hơn…
Như cách chúng ta thường lắng nghe những lời kể lể mệt mỏi buồn chán ngán ngẩm của nhau
Và trả lời bằng cái cau mày rất khẽ
Như cách tát vào mặt nhau bằng những lời biết là đau hơn thế
Ta vẫn cứ ngồi yên
Như cách ta chậm chạp chui vào trong chăn
Đợi những giấc mơ dài còn đi nơi chốn khác
Ta ngồi xoa tay mình và ngậm ngùi rồi tự an ủi
Ở nơi nào đó xa xăm, chắc có người cũng lạnh lẽo những nỗi vui
Như cách ta tự hiểu ta đã không còn được yêu một lần nữa trong đời
Không một điều gì còn có thể cứu vãn
Ta trân mắt nhìn những con người đi qua mình, thanh thản
Dù sâu trong đáy mắt này, giông bão sẽ nổi lên
Như cách chúng ta kiếm tìm những khoảnh khắc bình yên
Trốn vào những chốn ồn ào và quên mình lặng lẽ
Như cách ta nhìn mình rất khẽ
Thấm từng giọt nước rơi
Như cách chúng ta đã quên không muốn đợi một người
Những buổi chiều dài
Ngân ngấn vầng trăng non cuối dốc
Để nhận thấy mình vẫn còn có quyền được khóc
Cho những xót xa…
p/s:quen nhau 1 nam rui` ma` chia tay chi trOg 1s.cac ban hay~ quy trOg t/c of mjh nha.chan thanh` đo'!