Dạo quanh cửa hàng để mua vài món đồ cho bữa tối, tôi chợt để ý tới câu chuyện giữa cô thu ngân và một cậu bé chỉ khoảng năm sáu tuổi gì đó.
- Cô rất tiếc, nhưng quả thật cháu không đủ tiền để mua con búp bê này! - Cô thu ngân giải thích, dúi trả lại nắm tiền xu vào tay vậu bé.
Cậu bé mặt buồn xo, đôi mắt dán xuống con búp bê bé xíu cậu vẫn cầm trên tay. Tần ngần cầm những đồng tiền xu, cậu bé vẫn luyến tiếc chưa muốn quay đi.
Lòng đầy hiếu kỳ, tôi lại gần cậu bé và hỏi xem em muốn mua con búp bê ấy cho ai.
- Đó là con búp bê em cháu thích nhất, và mong muốn nhận được trong đêm giáng sinh. Nó luôn tin chắc rằng ông già Noel sẽ hiểu và mang đến cho nó.
- Cháu đừng lo, thế nào ông già Noel cũng sẽ mang búp bê tới cho em cháu thôi.- Tôi an ủi.
- Nhưng ông già Noel không thể mang quà tới nơi mà em cháu ở được. Cháu phải đưa búp bê cho mẹ cháu để mẹ mang đến cho nó.
Rồi với đôi mắt u buồn, cậu bé kể:
- Em gái cháu đã về với chúa. Cha cháu nói rằng mẹ cũng sắp về với ngài trong một thời gian ngắn nữa thôi. Vì vậy cháu muốn gửi mẹ con búp bê này cho em cháu.
Trái tim tôi thắt lại khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm đang ngước lên nhìn tôi:
- Cháu đã nhờ cha nói với mẹ rằng hãy chờ cháu chứ đừng đi vội. Cháu muốn mẹ đợi cho đến khi cháu mang búp bê trở về.
Rồi cậu bé cho tôi xem bức ảnh chân dung cua cậu đang toe toét cười:
- Cháu muốn mẹ mang theo bức ảnh này để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu sẽ rất nhớ mẹ và cũng không muốn mẹ đi đâu, nhưng cha cháu bảo rằng mẹ cần đi theo để chăm sóc cho em gái cháu.
Rồi với cặp mắt u buồn, cụa bé nhìn con búp bê trong tay mình. Tôi đưa tay vào túi xách, rút chiếc ví của mình ra.
- Chúng ta hãy kiểm tra lại lần nữa xem nào. Biết đâu cháu lại đủ tiền để mua búp bê thì sao!
Nhân lúc cậu bé không để ý, tôi len lén bỏ thêm tiền vào đống đồng xu của em và rồi chúng tôi bắt đầu đếm. Lần này thì đã đủ tiền cho con búp bê, thậm chí còn dư vài đồng lẻ.
- Cháu biết Chúa sẽ giúp cháu mà!- Cậu bé reo lên vui mừng. - Đêm qua, cháu đã cầu nguyện Chúa cho cháu đủ tiền để mua con búp bê này. Giờ thì Ngài đã nhận lời cháu! Thật ra, cháu cũng muốn có thể mua được vài hoa hồng trắng tặng mẹ, nhưng cháu không dám xin Ngài quá nhiều. Mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng.
Khi đã chia tay cậu bé, tôi vẫn còn vương vấn bao ý nghĩ về em. Chợt tôi nhớ lại bài báo mà tôi đã đọc cách đây hai ngày. Một tài xế xe tải say rượu đã tông phải một người phụ nữ trẻ và một em bé gái trên đường. Cô bé qua đời ngay sau tai nạn, còn người mẹ thì ở vào tình trạng nguy kịch và bác sĩ bảo rằng cô sẽ không thể hồi tỉnh được nữa.
Phải chăng hoàn cảnh bất hạnh ấy lại rơi vào ngay chính gia đình cậu bé tôi đã gặp?
Hai ngày sau khi gặp gỡ cậu bé, tôi đọc được tin trên báo rằng người phụ nữ trẻ cuối cùng cũng qua đời tại bệnh viện.
Một sự thôi thúc nào đó bên trong tâm hồn đã khiến tôi mua một lẵng hoa hồng trắng đến tham dự lễ tang của người phụ nữ yểu mệnh mà tôi chưa từng quen biết. Cô ấy đang nằm đó, bình yên và thanh thản trong giấc ngủ vĩnh hằng, với một bông hoa hồng trắng trong tay, và tấm hình cậu con trai áp trên ngực. Nằm yên bên cạnh cô là một con búp bê nhỏ- con búp bê mang sứ mệnh yêu thương của một người anh gửi tới cô em gái bế bỏng của mình.
Rời khỏi đám tang với nước mắt lưng tròng, tôi biết rằng cuộc đời tôi đã thay đổi. Tình yêu mà cậu bé dành cho mẹ và em mình đối với tôi là cả một bài học lớn.